Tuesday, January 20, 2009

Chiếc khăn định mệnh

Chiếc khăn định mệnh Tác giả: Người khăn trắng
Tổng cộng 28 trang:
Chiếc khăn định mệnh 28 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 27 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 26 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 25 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 24 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 23 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 22 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 21 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 20 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 19 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 18 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 17 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 16 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 15 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 14 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 13 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 11 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 12 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 10 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 9 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 8 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 7 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 6 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 5 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 4 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 3- Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 2 - Người khăn trắng
Chiếc khăn định mệnh 1 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất

Người đàn bà biến mất
Tác giả: Người khăn trắng
Tổng cộng 20 trang
Người đàn bà biến mất 20 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 19 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 18 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 17 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 16 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 15 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 14 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 13 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 12 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 11 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 10 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 9 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 8 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 7 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 6 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 5 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 4 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 3 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 2 - Người khăn trắng
Người đàn bà biến mất 1 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất 20 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 20

Chị em Hương đều thở phào nhẹ nhõm:
- Lạy trời!

Thầy Sáu trước khi đứng lên đã nói mấy câu làm chị em cô chủ nhà vui hơn:
- nghe bà vú đây kể chuyện mấy tờ tự thú do bà Ngọc và ông gì đó viết, chắc các cô thắc mắc chẳng hiểu sao họ lại tự nguyện làm việc đó chớ gì?

Thùy Hương nhanh miệng:
- Dạ, tại sao vậy thầy?
- Đơn giản thôi, chính mẹ các cô đã hiển linh, bắt họ phải làm chuyện đó. Họ rất sợ mẹ cô nên đã ngoan ngoãn nhận mọi việc sai quấy đã làm.

Nói xong ông đứng lên cáo từ. Chị em Hương mời mọc mãi nhưng cũng không được, nên đành để ông về. Bà vú mừng quá nói:
- Có ông thầy này mai mốt có gì mình nhờ được rồi, hay quá!


Chuẩn bị đầy đủ lễ vật, bà vú Hai hối:
- Đi sớm kẻo nắng cô Hai, cô Ba ơi.

Thùy Hương nhắc chị:
- Chị nhớ lát nữa trước mộ mẹ chị phải nói hết những gì suốt nhiều năm nay chị sống bên ba và biết rõ về ông.

Họ tới nghĩa trang khi nắng vừa lên khỏi ngon thông ở bên trái cổng vào. Bà vú thường khi vẫn chậm, nhưng nay có lẽ do quá phấn khởi đã chạy nhanh tới trước.
- Sao vậy cô Ba?

Tiếng kêu thất thanh của bà vú làm chị em Hương giật mình. Họ chạy đến nơi thì cũng phải kinh ngạc:
- Ủa, cây Mimosa?

Thùy Hương nhìn sang ngôi mộ và lần này cô như không còn tin vào mắt mình nữa. Cô gọi Mỹ Hương:
- Chị nhìn xem!

Bức ảnh bán thân của bà Bảo Châu, từ đôi mắt bà như có đôi dòng lệ chảy ra!

Dụi mắt mấy lần, Mỹ Hương nghẹn giọng:
- Mẹ khóc Thùy ơi!

Hai chị em ngồi xuống đưa tay chạm vào bức ảnh và thật lạ, bức ảnh bỗng rơi ra nằm gọn trong lòng tay họ. Ở phía sau bức ảnh có một dòng chữ hằn lên ở khung ảnh: Hãy đưa mẹ theo các con!

Quay lại nhìn, họ vô cùng ngạc nhiên khi chẳng hề thấy dấu vết gì của cây Mimosa ở nơi mà nó vốn có từ bao lâu nay. Ban đầu họ tưởng là do bị ai đốn mất, nhìn kỹ lại thì thậm chí không còn lại gốc cây. Nơi đó là một mặt phẳng xi măg như chẳng từng có cây gì mọc.

Thùy Hương hơi lo:
- Có phải cây đã bị đốn mất?

Mỹ Hương suy nghĩ giây lát:
- Chị nghĩ là không.

Trong lúc họ còn đang hoang mang thì chợt có người nói phía sau lưng:
- Các ô có tin là linh hồn đã đến lúc siêu thoát rồi không?

Bà vú reo lên:
- Đúng rồi các cô ơi, bà chủ đã siêu thoát rồi! Phải không thầy Sáu!

Thùy Hương bán tín bán nghi, nhưng vẫn thầm khấn:
- Linh hồn mẹ có siêu thoát thì cũng về với chúng con, mẹ nhé!

Ông thầy Sáu gật đầu vẻ hài lòng…

Mỹ Hương trở về Pháp. Một tháng sau cô trở lại cùng một người ngồi trên xe lăn. Ông Thiện Tâm nở nụ cười khi nhìn lại ngôi nhà của mình.
Ông không nói, nhưng hai đứa con gái ông đều ngầm hiểu rằng từ giờ phút này ông sẽ cùng với hai con mình sống tại ngôi biệt thự Mimosa đến ngày ông đi theo người vợ mà có lúc ông nghĩ là sẽ không bao giờ tha thứ cho ông…
Hết

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Importance Of Water
Water And Living Things
Importance Of Reading A Newspaper
A Street Quarrel I Have Seen
Difficulties Of Learning English
Cách Viết Tiếng Anh
Difficulties Of Learning English
Essay On Rainy Season
An Accident I Have Witnessed
The Importance Of Reading Newspaper

Người đàn bà biến mất 19 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 19

Lời thú tội của Trường Khanh:
“ Tôi yêu Bảo Châu từ lâu mà chưa dám nói ra. Định đợi một dịp nào đó thuận tiện… Vậy mà Bảo Châu lại không kể gì kỷ niệm thời thơ ấu giữa chúng tôi, cô ấy bất ngờ làm đám cưới với người bạn thân trong nhóm của tôi. Thế là hết!

Tôi đau khổ, tuyệt vọng, đến đỗi hai lần định nhảy xuống vực khi đi qua đèo Bảo Lộc. Trời sao lại bất công quá, trong lúc tôi thì mất hết, còn họ thì được mọi thứ: tình yêu, tiền tài, danh vọng. Tôi định quên hết, xóa hết…

“Nhưng khi gặp lại Bội Ngọc thì mọi việc đã đổi thay. Tôi bàn với Ngọc chuyện tìm cách phá cuộc hôn nhân hạnh phúc của hai kẻ thù, để tôi có dịp chiếm lại Bảo Châu, còn Ngọc thì có lại Thiện Tâm! Thế là chúng tôi bắt đầu cuộc báo thù không nương tay…

Tôi còn nhớ hôm lên Đà Lạt mượn cớ thăm lại bạn xưa, tôi đã vô thẳng phòng Bảo Chậu, dự tính ép buộc cô ấy, đặt cô ấy trước sự đã rồi, nhưng không ngờ Châu phản kháng quyết liệt, khiên tôi chẳng đặng đừng đã phải bóp cổ cô ta, rồi sẵn có độc dược do tôi tự chế mang theo trong người, tôi đã cho vào ly cà phê Bảo Châu đang uống dở dang, đổ vào miệng ép cô ấy uống. Sau đó Bảo Châu mê man… Tôi yên tâm ra về, bởi loại thuốc độc tôi cho cô ấy uống không tác dụng thức thời, nó sẽ thấm từ từ trong lúc người uống thì ở trong tình trạng lơ mơ như uống thuốc ngủ…

Một tuần sau nghe tin Bảo Châu chết, tôi buồn khổ và hoảng sợ thật sự. Dù sao, thì tôi vẫn yêu cô ấy, tôi đâu muốn có kết cuộc như thế… Phần nữa, tôi hơn lo bởi khi ra về tôi mới chợt nhớ là khi ép Châu uống thuốc, tôi đã để quên chiếc khăn tay có thêu hai chữ KN lại chỗ giường của cô ấy. Chiếc kahwn này chính là sản phẩm do chính tay đưa em gái tôi làm tặng. Đứa em này cũng rất thương châu, nó thàm mong có ngày được thấy Châu là chị dâu nó. Khhi nó thêu khăn đã ghép K là tên tôi vào vơi chữ N là Nương, tên thân mật mà tôi thương gọi Châu lúc cô còn trẻ. Tôi muốn lẻn tới biệt thự Mimosa để xóa dấu viết nhưng không dám. Rồi thời gian qua nhanh, khi Bội Ngọc chính thức làm chủ biệt thự Mimosa thì tôi có tới và nhân cơ hội cả nhà đi vắng, tôi đã lục lọi khắp nơi mà chẳng thấy chiếc khăn ở đâu. Có lẽ khi mai táng Bảo Châu người ta đã vô tình thiêu hủy nó rồi.

Tuy nhiên, lúc qua Pháp sinh sống, một hôm tôi nằm mơ thấy hồn Bảo Châu hiện về bảo rằng cô ấy không quên những gì tôi và Bội Ngọc đã làm. Cô ấy còn cho biết là còn lưu giữ mọi bằng chứng để tố cáo chúng tôi! Tôi sợ quá, bàn với Ngọc phải trở về nước và tới biệt thự Mimosa ngay, bởi tôi nghĩ Châu đã chết nhưng nếu bằng chứng còn lại thì nhất định phải giữ trong ngôi nhà đó. Phần Ngọc cũng muốn nhân chuyên trở về này để thực hiện nốt phần còn lại: Bán ngôi biệt thự Mimosa đã bỏ hoang hơn mười năm…”

Tại phòng biện lý, chị em Hương trưng ra mọi chứng cứ, từ hai tờ thú tội đến kết quả xét nghiệm. Ông biện lý hỏi lại:
- Nếu các cô muốn tố cáo thủ phạm thì chúng tôi sẽ cho tiến hành ngay bằng cách thông báo cho lãnh sự quán nước ngoài, bởi họ đều là người có quốc tịch Pháp.

Trong lúc Thùy Hương rất muốn làm thì Mỹ Hương dịu giọng:
- Đây là hai kẻ đã gây ra cái chết của mẹ chúng tôi, đã làm tan nát gia đình cha mẹ tôi. Nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi, bởi cả hai đang là những kẻ cuồng điên!

Người thư ký tòa án thêm vào:
- Cả hai người đó lên cơn điên trong bệnh viện và đã trốn khỏi đó từ đêm qua chẳng biết là đi đâu.
- Thế bây giờ ý các cô là sao?

Dù muốn làm căng nhưng thấy chị muốn xí xóa, Thùy Hương cũng nghe theo. Họchir xin tòa án hủy bỏ án lệnh.

Ra khỏi tòa, họ trở về nhà với lòng nhẹ nhỏm, thư thái. Nhưng khi về tới nhà thì người khách mà họ gặp làm cả hai ngạc nhiên. Đó là ông thầy Sáu, thầy địa lý, thấy tướng số. Ông ta tự giới thiệu:
- Có thể các ô ở đây chưa lâu, chớ cư dân vùng này thì đều biết tôi. Tôi được gọi là thầy Sáu chuyên về phong thủy, tướng số.

Bà vú nói chen vào:
- Ông thầy đây có ý tốt, muốn giúp các cô vài chuyện nên vú mới mở cửa để ông ấy đợi.

Thầy Sáu chủ động nói:
- Mấy hôm trước có một bà xưng là Bội Ngọc tới chỗ tôi và nhờ tôi làm một việc mà tôi đã từ chối không làm.

Nghe nhắc tới mụ ta, Thùy Hương hỏi ngay:
- Mụ ta muốn làm gì?

Ông thầy từ tốn kể:
- Bà ta nhờ tôi vào nghĩa trang đốn cây Mimosa trong đó, đồng thời cũng muốn tôi tới nhà này để xem phong thủy, định dời đổi cái gì đó nhằm hóa giải chuyện chẳng lành mà theo bà ta cần phải làm ngay.

Thùy Hương hoảng hốt kêu lên:
- Ông có làm không?
- Nếu đã làm thì tôi đâu còn mạng mà tới đây hôm nay! Tôi nói thật, cây Mimosa đó đừng hòng đụng tới. Trừ phi…

Mỹ Hương lúc ấy mới lên tiếng:
- Trừ phi thế nào thầy?

Thầy Sáu đáp rất nghiêm túc:
- Trừ phi chính chủ nhân ngôi mộ đó muốn!

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Describe My House
How I Learned To Ride A Bicycle
Talk About Your School
My Holiday Essay
The Film You Like Best
Advantages And Disadvantages Of Television
An Ideal Teacher
An Accident I Have Witnessed
Advantages And Disadvantages Of Tv
Bai Luan Tieng Anh Mien Phi

Người đàn bà biến mất 18 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 18

Thùy Hương chắp tay hướng về lọ Mimosa trên bàn:
- Tụi con cám ơn mẹ. Mẹ hãy mãi mãi ở bên chúng con mẹ ơi!

Lời tự khai của Nguyễn Bội Ngọc:
“Nhóm chúng tôi gồm bốn người: Tôi, Bội Ngọc, Phạm thị Bảo Châu, Lê Thiện Tâm và Đình Tường Khanh. Chúng tôi là bạn thân nhau từ khi còn học trung học. Lúc ấy tôi bắt đầu có tình cảm sâu đậm với Thiện Tâm. Nhưng éo le thay, tôi phát hiện ra Bảo Châu cũng yêu Tâm. Mà tình yêu của họ lại vô cùng thắm thiết. Trong lúc tôi đau đớn, chưa biết phải làm sao để giành lấy tình yêu của mình thì bất ngờ, Châu và Tâm đã thông báo lễ đính hôn của mình! Tin đó khác nào như sét đánh ngang tai! Tôi đã đau khổ tột cùng và có ý định tự tử. Nhưng vì còn cha mẹ già, còn đám em thơ dại nên tôi đã cố vượt qua nỗi tuyệt vọng để mà sống. Tôi đã cố nén lòng và nhờ vậy cả Tâm và Châu đều vẫn giữ mối quan hệ bình thường với tôi. Nhưng thật bất ngờ, một đêm gần lễ Giáng sinh, tôi bắt gặp Khanh bước ra từ nhà thờ “Con gà” với tâm trạng rối bời, bước đi xiêu vẹo. Lúc đến gần, tôi mới biết là Khanh đang say. Anh ấy nhìn thấy tôi và chợt kêu lên mừng rỡ. Nhưng cái tên mà anh ấy tha thiết. Hóa ra là Bảo Châu, anh ấy đã đau khổ tột cùng khi biết Châu và Tâm đính hôn. Chúng tôi đã lâm vào mối tình tay tư đan chéo nhau oan nghiệt như thế, có phải là số trời hay không?

Ngày đám cưới của Tâm và Châu, tôi đã uống đến say bí tỉ và nằm khóc suốt đêm. Còn Khanh thì bỏ về Sài Gòn biền biệt… Sau đó tôi cũng bỏ đi với ý định là sẽ không bao giờ trở về Đà Lạt nữa. Nhưng số phận trớ trêu, ba năm sau tôi và Khanh đã gặp nhau. Lúc ấy Khanh đã ra trường với bằng kỹ sư Hóa, còn tôi thì vẫn còn lận đận với nhiều nghề mà không thành công được gì. Chính cuộc sống khó khăn mà lòng thù hận về mói tình tan vỡ đã làm cho tôi bắt đầu mù quáng. Tôi hận Bảo Châu, cho rằng chính cô ta đã hủy hoại tương lai sự nghiệp của mình. Ý nghĩ này đã được Khanh nhen lên thành ngọn lửa bùng cháy! Anh ấy hỏi tôi: “Em có muốn trả thù không?”. Tôi ngạc nhiên nhìn anh trong im lặng thì Khanh đã nói tiếp: “Em dễ dàng chấp nhận thua cuộc, chớ anh thì không! Anh sẽ giành lại Bảo Châu cho bằng được mới hả dạ!”

“Khanh vạch kế hoạch cho tôi trả thù: đâu tiên tôi tìm cách gặp Thiện Tâm ở Sài Gòn khi anh ta đi giao dịch kinh doanh ở đó và đưa Tâm tới gặp Khanh tại một buổi tiệc do Khanh xếp đặt sẵn. Trong tiệc đó Khanh đã cho thuốc ngủ vào rượu để Tâm uống và bố trí đưa Tâm vào phòng, nơi đó tôi đã đợi sẵn. Và… câu chuyện nhằm trả thù đã thực hiện được một phần: tôi để Tâm chiếm cả thể xác. Đến khi Tâm tỉnh lại thì sự đã rồi, anh ta hối hận lắm, vì như thế là phản bội Bảo Châu, người mà anh ta hết dạ yêu thương. Khanh còn độc địa hơn, anh bố trí chụp lén ảnh trong lúc tôi và Tâm đang ân ái. Và thế là từ đó Tâm bị cột chặt vào tôi…

Nhưng phần còn lại của cuộc trả thù là ở Bảo Châu. Tôi tìm đủ cách để quyến rũ Tâm, mỗi lần anh ta xuống Sài Gòn thì tôi bắt phải ở lại khi thì một tuần,khi hơn nửa tháng. Và việc gì tới đã tới: Bảo Châu đã biết chuyện do chính Khanh là tác giả một lá thư nặc danh gởi tới biệt thự Mimosa tố cáo mọi chuyện kèm theo bằng chứng là những bức ảnh quái ác kia! Lúc ấy Bảo Châu đang thời kỳ dưỡng bệnh sau khi sinh đứa thứ hai, cô ta đã lên máu sản hậu suýt chết. Nhưng từ đó cô ta bệnh hoạn liên miên vì ghen, vì buồn… Và đúng lúc ấy thì Khanh xuất hiện. Anh lên Đà Lạt trong lúc Thiện Tâm đang ở Sài Gòn với tôi. Khanh nhân danh tình bạn cũ đã tới thăm Bảo Châu và đã vào tận phòng riêng để an ủi và thừa lúc không có ai, anh định chiếm đoạt Bảo Châu! Tuy nhiên anh đã thất bại, bởi Châu đã chống đối quyết liệt, đến đỗi cuối cùng Khanh đã áp dụng biện pháp độc địa nhất – cho thuốc độc vào cốc trà, cạy miệng Bảo Châu đổ vào.

Chúng tôi đã hoàn tất được cuộc trả thù khi một tuần sau đó Bảo Châu chết. Tam không biết âm mưu của chúng tôi nên từ ấy, rước tôi về sống công khai ngay trong biệt thự Mimosa…”

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Value Of Traveling
Importance Of Roads
Language And English
Advantages Of Money
Nhung Bai Luan Mau
Essay Mau
Talk About Yourself
Describe A Village You Know Well
Essay On Hobby
Describe Your Favorite Pet

Người đàn bà biến mất 17 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 17

Bà vú đã gọi xe cấp cứu tới. Họ đưa mụ Ngọc trong tình tragnj hôn mê lên xe cứu thương và chở đi. Chị em Hương đứng bên mộ mẹ nhìn vào ảnh bà và họ có cảm giác như có nụ cười từ trong đôi mắt đó…

Đã bốn giờ liền mục Ngọc chưa hồi tỉnh. Các y tá, bác sĩ của bệnh viện đã tận tình cứu chữa mà vẫn không có kết quả. Vị bác sĩ người Pháp xem lại bệnh án và đo lại nhịp tim, mạch và nóivowis cô y tá trực:
- Tôi đã xem kỹ, bà ta không có bệnh gì đặc biệt cả, mạch vẫn tốt, tim bình thường, máu sau khi được truyền thì đã đủ, đáng lẽ phải tỉnh lại rồi. Vậy cô trực đêm nay nên theo dõi kỹ, nếu bà ấy có dấu hiệu hồi tỉnh lại thì rút ống truyền dịch ra ngay và báo cho tôi.
- Dạ, tôi rõ, thưa bác sĩ.

Cô y tá còn trẻ và thuộc loại giỏi của bệnh viện. Tuy nhiên đã hai đem liền cô trugs phải ca trực cấp cứu, nên giờ bắt đầu thấm mệt, chờ cho vị bác sĩ đi ra rồi cô kéo ngang chiếc ghế dựa đến gần cửa phòng bệnh nhân, quyết định đi về phòng trực, cách phòng bệnh nhân chưa đầy mười mét. Cô dự tính là sẽ chợp mắt một lát rồi trở lại thăm chừng…

Nhưng khi vừa bước vô phòng trực cô đã sáng mắt lên khi nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có một lọ lớn đầy hoa Mimosa, loại hoa mà cô ưa thích nhất!
- Mimosa!

Cúi xuống hôn lên hoa và chẳng hiểu sao mắt cô mờ đi và như một ảo giác, cô chỉ còn thấy lờ mờ… trước khi đi vào cơn ngủ sâu.

Ở phòng bệnh, mụ Ngọc dần tỉnh lại. Mụ vừa mở mắt ra thì gặp ngay cô y tá đang nhìn mình với ánh mắt rực sáng hơi lạ. Mụ định cất tiếng hỏi, nhưng môi không nhếch lên được, mà tay chân thì chừng như bị tê liệt.

Bắt đầ ý thức được một điều gì đó không hay, mụ Ngọc muốn gào to lên, nhưng cô y tá đã thay mụ ta, lên tiếng:
- Không cần manh động vậy đâu, sẽ chỉ tồi tệ hơn mà thôi. Bây giờ điều tốt nhất nên làm là hãy tập trung hết trí nhớ để nhìn xem người đang đứng trước bà là ai. Rồi bà sẽ nhớ lại tất cả…

Cô ta nhẹ nhàng gỡ chiếc mũ y tá trên đầu xuống, để mái tóc dài xõa ra che kín hai bên mặt. Lộ ra khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, mà dù không thốt được thành lời, nhưng trí não mụ ta cũng đã nhận ra: Bảo Châu!

Không nói thêm lời nào, người đàn bà mà trí não mụ Ngọc vừa phát hiện là Bảo Châu, đưa tới phía mụ ta một tập giấy trắng và cây bút. Và hình như mụ Ngọc đã biết mình phải làm gì… Mụ bật khóc.

Chị em Hương chạy vào bệnh viện lúc trời gần sáng là điều mà họ cũng chẳng hiểu tại sao. Lúc đang tìm số phòng thì Mỹ Hương hỏi em:
- Lúc mình đang ngủ thì ai đã gọi cửa và bảo mình vào bệnh viện ngay? Có phải…

Thùy Hương quả quyết:
- giọng nói đó mà chị cũng không nhận ra sao, mẹ chớ còn ai nữa!
- Mẹ bảo chúng ta vào đây để làm gì?
- EM cũng đâu có biết. Nhưng cứ theo hướng dẫn của mẹ. Đây rồi, phòng số 13.

Lúc họ đẩy cửa phòng bước vô thì thấy chỉ một người nằm trên giường, trên tay bà ta còn cầm cây bút, một tờ giấy với chi chít chữ nằm trên ngực…
- Mụ ta!


Thùy Hương bước tới bên giường định nhìn cho rõ, chợt trông thấy những dòng chữ lạ trên tờ giáy, cô cầm lên đọc… Từng chữ, từng chữ làm cho Hương vừa phẫn nộ vừa xúc động, đến đỗi tay cô run và để tờ giấy rơi xuống nền gạch.

Mỹ Hương nhặt lên và đến lượt cô có tâm trạng như em mình khi đọc hết tờ giấy. Hai chị em nhìn mụ đàn bà nằm trên giường mà muốn nhào tới xé xác bà ta ra. Cũng may vừa lúc đó nhiều người của bệnh viện kịp chạy tới.

Lợi dụng lúc mọi người lộn xộn, chị em Hương lẻn ra ngoài. Thùy Hương bàn:
- Mình về nhà để xem bà vú đã làm gì với lão Khanh.

Hai chị em về tới nhà thì một chiếc xe cấp cứu cũng vừa tới. Vú Hai giải thích:
- Nghe lời hai cô, tôi mở cửa phòng thì thấy ông ta sùi bọt mép nằm bất động dưới nền nhà. Tôi hoảng quá nên gọi cấp cứu tới, vì lỡ ông ta chết trong nhà mình thì nguy to!

Xe cấp cứu chở lão Khanh đi rồi, bà vú đưa cho hai cô chủ một tờ giấy chi chít những chữ. Vú nói thêm:
- Tôi thấy nó nằm trong tay lão ta. Hình như lão ta đã viết trước khi ngất đi.

Chị em Hương cầm lên xem và một lần nữa vô cùng ngạc nhiên, bởi nội dung gần giống nhau giữa tờ giấy của lão Khanh và của mụ Ngọc. Nó là những lời tự thú thật chi tiết của họ về tội ác của mình.
Mỹ Hương vẫn còn thắc mắc:
- Tại sao bỗng nhiên họ làm chuyện này?
- Mẹ đó!

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Money Is The Root Of All Evil Essays
Type Of Stories
Cac Bai English Essay Hay
Why We Study Science
Advertising Is A Way To Draw The Attention Of The Public
People And Personal Characteristics
Girls Dress Like Boys And Young Men Look Like Women
Advantages Of Going To The Cinema
Essay Mau
I Made It A Point To 英語

Người đàn bà biến mất 16 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 16

Khi xuống ở cổng nghĩa trang mụ ta mới nhớ là mình chưa hề biết mộ của tình địch chôn ở đâu. Nhưng sự nhanh nhạy đã giúp mụ. Tìm tới nhà bảo vệ, mụ gặp ngay người gác nghĩa địa và hỏi:
- Ông có biết dãy mộ chôn bà chủ biệt thự Mimosa ở đâu không? Nghe nói ở đó trồng một cây Mimosa lớn…

Nhìn sững người hỏi, bác gác mộ hơi bối rối:
- Bà là… là thân nhân?
- Phải, tôi là em bà ấy.
- Nhưng sao bà chưa biết mộ? Chưa lần nào vào đây sao?
- Dạ chưa. Tôi ở nước ngoài mới về.
- Thảo nào…

Mụ Ngọc ngạc nhiên:
- Ông nói thế là sao?

Người gác mộ giải thích:
- Tôi muốn nói, do ở xa nên bà chưa rõ về ngôi mộ đó, cũng như về cây Mimosa.

Mụ Ngọc hỏi tới:
- Về cây Mimosa thì sao?

Đang định nói thêm thì vừa lúc đó có ai gọi ngoài đường cái, ông ta quay ra và bảo:
- Xin lỗi bà, tôi phải đi ra chợ có chút việc. Đấy, cứ theo dãy số 3 bà đi thẳng tới, gần cuối nghĩa trang thì sẽ gặp ngôi mộ đề tên Bảo Châu, nơi có cây Mimosa đang trổ hoa.

Trong đầu người đàn bà đa mưu này đang có một ý đồ, nên không cần nghĩ ngợi gì thêm, mụ ta đã đi nhanh về hướng về được hướng dẫn.

Việc tìm được ngôi mộ không khó, đặc biệt là cây Mimosa dù đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy. Tuy nhiên khi đứng trước đầu mộ, nhãn quag chạm vào đôi mắt của bức ảnh bán thân của người trên bia mộ thì tự dưng mụ Ngọc hơi bối rối. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó mà từ hai mươi năm trước hai người đã bên nhau. Từ bạn bè thân thiết cho đến nảy sinh hận thù chỉ vì một người đàn ông, vì tiền tài và cuối cùng là ngày mụ ta chứng kiến cũng đôi mắt ấy đã trợn lên do tác động của độc dược và sau đó thì nhắm lại vĩnh viễn…

Vậy mà, giờ đây đôi mắt trong bức ảnh sao mà sáng và sinh động đến lạ! Sinh động như đang trợn trừng giận dữ nhìn xoáy vào mụ ta!

Cố trấn tĩnh, mụ Ngọc lấy từ trong xách tay ra một lọ nước hóa chất mà lúc nào mụ cũng mang theo. Lọ này do chính lão Khanh chế tạo, lão dặn: “Khi cần chỉ cần đổ vào bất cứ vật gì, vật đó tức khắc sẽ tan chảy ra như chưa bao giờ hiện hữu!” Lọ hóa chất này mụ ta mang theo định đối phó với những bất trắc khi tiếp quản ngôi biệt thự Mimosa, những bây giờ lại đắc dụng.

Nhìn về phía cây Mimosa đang ra hoa vàng rực rỡ, mụ Ngọc mím chặt môi, mở nút lọ hóa chất và nhanh tay đổi vào gốc cây. Hành động của mụ nhanh, nhưng còn có ai đó nhanh hơn, một cú chặt mặh vào cánh tay của mụ, lọ hóa chất đổ ra đất cánh cây Mimosa gần chục thước.

Cánh tay tê rần, mụ Ngọc hoảng hốt nhìn khắp chung quanh để xem ai đã ngăn mình. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một ai. Bốn bề nghĩa trang buổi trưa vắng lặng lạ thường…

Không thực hiện được ý đồ, mụ Ngọc tiếc rẻ, chạy lại vừa nhặt lọ hóa chất lên vừa lầu bầu chửi rủa…

Tuy nhiên lời chửi rủa chưa dứt thì đã thấy mụ ta ngã sấp trên lối đi. Từ mồm trào ra máu tươi nhuộm đỏ cả một bên áo.

Vừa lúc chị em Hương và bà vú Hai cũng mới vào tới. Từ xa họ nhìn không rõ, đến lúc lại gần, chính Mỹ Hương đã kêu lên:
- Dì Ngọc!

Thùy Hương đã hiểu, cô nguyền rủa:
- Mụ đàn bà độc ác lại đến tận đây gây nợ nữa! Mẹ chắc chắn sẽ không tha cho mụ ta!

Vú Hai bước tới đỡ mụ ta dậy và hoảng hốt:
- Bà ấy bị thổ huyết rồi các cô ơi!

Thùy Hương vui ra mặt:
- Đã nói mà, mẹ không để cho mụ ta yên!

Riêng Mỹ Hương thì không nỡ:
- Dẫu sao bà ta cũng đã bị nạn, ta cứu bà ấy thooi.

Cô hối bà vú chạy đi gọi cấp cứu, trong lúc Thùy Hương vẫn còn cay cú:
- Chị thấy em đoán có sai không, thế nào bà ta cũng tới đây kiếm chuyện với mẹ, mà cụ thể là cây Mimosa này. Nếu vừa rồi bà ta kịp ra tay thì sự thể còn tệ hơn nữa.

Mỹ Hương vẫn còn chưa rõ lắm nguyên nhân khiến mụ Ngọc bí té và hộc máu:
- Ai đã làm gì bà ta?

Thùy Hương vẻ hài lòng:
- Em đã nói rồi, cíhh mẹ đã ra tay đó! Chị không tin hả, để rồi đây chị còn thấy nhiều màn hấp dẫn hơn nữa, chớ chẳng phải bấy nhiều đây thôi đâu.

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Advantages And Disadvantages Of Television
The Importance Of Agriculture
Nhung Bai Viet Tieng Anh
Advantages And Disadvantages Of Cinema
Importance Of Newspaper
Peace Happiness United Nations Organization
Advantages And Disadvantages Of Television
英语作文 An Interesting Place
Travelling As A Means Of Education
Ideal Teacher