Wednesday, January 14, 2009

Chiếc khăn định mệnh 15 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 15

Bà Lâm Ngọc khoác tay con gái kéo đừng lên:
- Thôi để mẹ đưa con lên phòng ngủ.
- Ba về chưa mẹ?
- Chưa, chắc ba cũng sắp về rồi. Hôm nay ba bận tiếp khách nước ngoài.

Lâm Giang theo mẹ lên phòng, bà Ngọc đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Bà nói:
- Con đừng lo, con sẽ được an toàn trong căn phòng này. Hãy ngủ đi con.

Lâm Giang ngoan ngoãn thay áo ngủ rồi lên giường nằm. còn lại một mình cô không sao chợp mắt được. Những sự việc xảy ra hôm nay cứ hiện mãi trong đầu cô. Nỗi sợ hãi về con quỷ đen, lẫn niềm thú vị khi tình cơ dạo chơi trên bãi biển cùng bác sĩ Vũ cứ đan xen trong đầu Lâm Giang mãi.

Rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Giấc ngủ chập chờn đầy mộng mỵ.

Còn bên căn nhà kia, Thoại Vũ không sao chợp mắt được, anh nằm trằn trọc mãi không thôi. Sự kiện con quỷ phá phách trong nhà anh là có thật sao? Vậy những gì mà mẹ anh ní đều là sự thạt, cả cái chết khủng khiếp của con chó nữa.

Thoại Vũ nhớ lại hôm ấy sau tiếng thét của mẹ. Họ đã chạy lên và để hai nhà báo ngồi dưới phòng khách. Thì ra bà Minh Tuyền thức giấc thấy chiếc ao khoác màu đen của mình, còn đang ngái ngủ, bà nhìn không rõ, tưởng là con quỷ lại trở về thăm mình, bà hét lên.

Sau khi bình tĩnh lại, bà đã kể câu chuyện đem qua cho mọi người nghe. Trong đó có mặt cả hai nhà báo.

Bà nói:
- Lúc ấy đã quá nửa đêm rồi, tôi đang cố dỗ giấc ngủ, đang thiu thiu thì nghe tiếng con cho mực sủa inh ỏi. Tôi hơi giật mình, nhưng rồi cũng quay mặt vào tường gnur. Vừa lúc ấy, nghe có tiếng gõ cộc cộc nơi cửa sổ, tôi quay phắt lại thì thật là khủng khiếp. tôi thấy nó lại xuất hiện.

Nhà báo Vạn Thành hỏi:
- Bác có thể cho cháu hỏi, “nó” là ai vậy?
- Thì con quỷ đen. Người nó đầy lông lá, tôi đã từng thấy nó xuất hiện vài lần trước đây. Nhưng khi tôi kể thì mọi người chẳng ai tin.

Nhà báo Thiên Hương ghi ghi chép chép vào sổ tay những lời kể của bà Minh Tuyền.

Bà tiếp tục kể với giọng rất sợ hãi:
- Khi tôi nhìn thấy nó đứng bên ngoài cửa sổ, thân cao lớn. Tôi sợ đến nổi á khẩu, không la lên được, mắt cứ trợn ngược lên. Các người có biết tôi nhìn thấy gì không? – Bà hỏi và dừng lại một lúc, quan sát nét mặt căng thẳng của mọi người.

Ròi tiếp lời:
- Trên tay nó là con chó mực, nó siết cổ con chó bằng một tay giơ lên cao. Con chó mực giãy đành đạch trong tay nó. Rồi nó từ từ xoay ngược con chó lại, trong khi con chó còn đang thở hồng hộc, chưa kịp kêu tiếng nào thì con quỷ túm hai chân sau của nó xé toạc ra làm hai. Con chó chết không kịp kêu lên một tiếng. Rồi nó giơ cao xác con chó lên ném mạnh qua cửa sổ phòng tôi. Lúc đó tôi tưởng chừng mình phát điên lên vì sợ.

Khi nghe xong câu chuyện của bà Minh Tuyền, mọi người nửa tin nửa ngờ. Nhưng bằng chứng gần như đã rõ ràng ra đó. Xác con chó bị xé toạc ra ai cũng đã nhìn thấy.

Thoại Vũ nhớ rõ câu nói của nhà báo Vạn Thành trước lúc chia tay:
- Tôi đã từng điều tra rất nhiều vụ án giết người rùng rợn. Hạng sát nhân nào tôi cũng đã từng gặp qua. Nhưng quỷ ma thì tôi chưa bao giờ gặp. Tôi sẽ điều tra cho ra tung tích con quỷ này. Nếu có tin gì mới, xin anh thông báo liền cho tôi biết.

Anh liền bật dậy gọi điện thoại di động cho nhà báo Vạn Thành. Anh kể lại câu chuyện lúc nãy ở dưới bờ biển cho Vạn Thành nghe. Mặc dù đã khuya nhưng nhà báo Vạn Thành không otr vẻ gì bực bội vì điện thoại reo, trái lại anh rất hào hứng với câu chuyện của Thoại Vũ.

Vạn Thành nói từ đầu dây bên kia:
- Cám ơn bác sĩ Vũ rất nhiều. Ngay ngày mai tôi sẽ bắt tay vào điều tra vụ án này. Câu chuyện của anh làm tôi thấy tò mò quá. Tôi cũng muốn nhìn mặt con quỷ ấy một lần cho biết. Vậy chào anh nhé. Một lần nữa rất cám ơn anh.

Thoại Vũ cúp máy sau khi đã chào tạm biệt lại. anh đứng lên vươn vai, nhưng đồng hồ đã hai giờ sáng rồi. Thoại Vũ bước đến bên cửa sổ, như mọt thói quen lâu nay, anh lại nhìn sáng nhà kế bên, nơi có căn phòng ngủ tỏa ánh đèn màu hofogn dịu dàng.
- Không biết cô bé đã ngủ chưa hay vẫn còn đang bị câu chuyện của con quỷ ám ảnh. Thì ra Lâm Giang cũng đã nhìn thấy con quỷ. Vậy là nó có thật. Sự xuất hiện của nó đã có rất nhiều người trông thấy, không phải chỉ một mình mẹ mình nhìn thấy.
- Anh thở ra nhè nhẹ. Tội nghiệp cô bé, chắc là sợ hãi dữ lắm. Bất giác Thoại Vũ nhớ lại thân hình mảnh mai của Lâm Giang khi tựa vào mình. Sao mà cô bé mong manh yếu đuối như thế. Cứ như một nhành liễu rũ trước gió, hay chỉ là một cánh hoa bằng pha lê.

Thoại Vũ nhắm nghiền mắt lại, cái cảm giác được ôm cô bé trong tay đã làm anh run lên sung sướng. Dù chỉ là một sự tình cờ, nhưng mùi thơm trong tóc cô bé và cả cái mùi thơm toát ra từ hơi thở, từ thân thể Lâm Giang cứ như vẫn còn phảng phất đâu đây. Anh thấy lòng đê mê với cái cảm giác kỳ lạ ấy. anh biết mình đã yêu, đã rung động thật sự trước cô bạn hàng xóm.

Thoại Vũ mong cho trời mau sáng. Anh sẽ kiếm cớ sáng thăm nàng.

Các bài luận tiếng anh miễn phí
http://language123.blogspot.com:

Describe Your Friend
Frightening Experience
The Picnic I Enjoyed The Most
Hcm Traffic Congestion
Bai Luan
Travel As A Part Of Education
Caught In A Storm
Bài Luận Tiếng Anh Mẫu
Bai Luan Anh Van
Essay On Importance Of News Paper
Cac Bai Essay Mau Tieng Anh
Advantages Of Going To The Cinema
Advantages And Disadvantages Of Money
Bài Luận Anh Văn
Bai Luan Tieng Anh Mau
Bài Luận Mẫu
The Picnic I Enjoyed The Most
Nhung Bài Viet Bang Tieng Anh
Describe A Friend
Essay Mẫu