Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 13 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 13

Mỹ Hương theo lời hướng dẫn của dì Khánh, đã không khó lắm để tìm được địa chỉ ngôi nhà cũ của mình. Điều làm cô ngạc nhiên là cổng và cửa trong không khóa, khi cô đi vào nhà gọi mãi mà chẳng thấy ai lên tiếng.
- Thùy Hương ơi! Vú Hai ơi!

Gọi chán, Mỹ Hương bước thẳng lên lầu. Cả bốn căn phòng ở tầg trên đều mở nhưng chẳng có một ai. Dừng lại trước một phòng có lọ hoa Mimosa còn tươi, Mỹ Hương mạnh dạn bước vào và có cảm giác như đang có ai đó có mặt trong phòng, bởi hương thơm của loại nước hoa quen thuộc phả vào mũi cô. Từ trong tiềm thức báo cho cô biết ai đang phát ra mùi hương này:
- Mẹ!

So với Thùy Hương thì Mỹ Hương gần gũi với mẹ nhiều và quen hơi của bà hơn. Thậm chí đôi lúc cô còn lấy nước hoa mẹ đang dùng tự bôi vào tóc vào da mình với sự thích thú.

Đã hơn mười năm rồi, vậy mà vừa thoáng ngửi mùi nước hoa ấy Mỹ Hương đã nhớ lại ngay. Cô thảng thốt cất tiếng gọi lần nữa:
- Mẹ phải không?

Không có lời đáp. Mỹ Hương cúi xuống ngửi gần hơn những cành Mimosa và lần này cô phát hiện chính hương thơm đặc biệt ấy phát ra từ đây…
- Chắc Thùy – cô hay gọi em gái Thùy Hương bằng tên tắt như vậy – vừa hái những cánh hoa này cắm ở đây…

Mỹ Hương nghĩ như vậy và tin chắc em mình đang ở đâu đó trong nhà, nên bước ra khỏi phòng, lên tiếng gọi lần nữa:
- Thùy ơi, em đâu rồi, chị Mỹ đã về với em đây!

Đáp lại tiếng gọi lần này là một tiếng động từ phía nhà dưới. Nghĩ Thùy Hương hay vú Hai ở dưới đó, Mỹ Hương lại trở xuống. Và nơi đầu tiên cô nhìn vào là căn phòng riêng của cha mẹ, nới cách đó mấy hôm Thùy Hương đã khám phá ra.

Vừa đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra, Mỹ Hương giật mình lùi lại vừa kêu lên:
- Ai?

Một người đàn ông đang quỳ gối, mặt hướng vào trong phòng và miệng đang lẩm nhẩm gì đó không nghe rõ.
- Ông làm…?

Mỹ Hương hỏi lại lần nữa. Và lần này ông ta quay mặt lại, nhìn cô với ánh mắt đầy sợ hãi. Hương thảng thốt kêu to:
- Bác Khanh!

Vâng, người đàn ông quỳ gối kia chính là ông Khanh, vị chủ nhân của chiếc khăn tay có thêu hai chữ KN.

Thay vì trả lời câu hỏi của Mỹ Hương, ông ta chỉ ú ớ như bị câm!
- Bác sao vậy? Mà sao bác lại ở đây?

Ông Khanh nhìn Hương có vẻ cầu cứu, van lơn, chỉ tiế là ông ta không thể thốt nên lời vì hình như trong miệng ông ta bị nhét đầy bởi vật gì đó. Mà chừng như tứ chi ông ta cũng không còn cử động được nữa…
- Ai làm gì bác? Con… con…

Mhh còn đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì chợt có ai đó nói từ phía ngoài:
- Chị về đúng lúc đó, chị Mỹ!

Thùy Hương cùng bà vú vừa xuất hiện.
- Em đoán hôm nay chị thế nào cũng lên đây nên từ sớm đã đứng bên kia đường chờ. Cho đến lúc mụ phù thủy đó tới và sau khi mụ ta tháo chạy thì lão khốn kiếp này tới. Em đã thấy chị vào nhà, định ngăn lại vì em và vú sợ chị bị lão ta hại, nhưng rồi em kịp nghĩ còn có mẹ thì chẳng thể nào ai làm gì được chị, mà quả là như vậy.

Mỹ Hương chẳng hiều đầu đuôi câu chuyện:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, Thùy? Hổm nay ai đã làm gì em? Và mụ Ngọc, mụ ta đã về đây?

Thùy Hương kể vắn tắt mọi việc cho chị mình nghe và chỉ vào lão Khanh, cô bảo:
- Ông ta là đồng lõa với mụ Ngọc đó!
- Đồng lõa?
- Thì như em kể, lão ta đã tiếp tay với mụ Ngọc thực hiện một âm mưu thâm độc gây ra cái chết của mẹ. Chiếc khăn tay và cái tách cà phê là hai vật chính của lão ta mà trong đó chứa một thứ độc tố cực mạnh. Chính mẹ đã báo cho em biết và em đã đưa hai vật đó về Sài Gòn nhờ xét nghiệm và đây là kết quả cho thấy tội ác của chúng nó!

Thùy Hương lấy trong túi xách ra tờ giấy kết quả xét nghiệm. Mỹ Hương căm phẫn nhìn vào người đàn ông trước mặt. Cô muốn bóp nát lão ta ra cho hả dạ, nhưng sao tay chân như mềm nhũn ra.

Thùy Hương bình tĩnh hơn, cô bước tới rút nùi lau nhà nhét trong miệng lão Khanh ra, lúc ấy lão ta mới phát ra những lời van lơn:
- Xin tha cho tôi! Tôi xin lạy cô, Bảo Châu ơi! Thật ra không phải tôi ác, mà chỉ vì Bội Ngọc buộc tôi hại cô! Hãy tin tôi…

Thùy Hương củng cố thêm lập luận của mình:
- Lão này là kỹ sư hóa học. Chính lão ta đã chế ra loại thuốc độc và pha vào cà phê cho mẹ chúng ta uống và để cho chắc hơn, lão còn tẩm độc dược vào chiếc khăn tay khi cố tình để rơi lại chỗ giường của mẹ. Cả chiếc khăn tay mà hôm trước lão ta làm rơi ở phòng khách cũng nhằm đầu độc em và bà vú nữa. Cũng may là mẹ đã cứu em.

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Parents' Views And Young Persons' Thoughts About The World
Essay A Frightening Experience
Frightening Experience
Bài Luận Tiếng Anh
What Makes A Good Teacher Essay
A Frightful Dream
Essay English
Essay On My Favourite Game
Money Is The Root Of All Evil Essays
Essay On Importance Of Examination