Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 4 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 4


Thấy Hương lại bỏ bữa chiều, vú Hai lo lắng:
- Chuyện gi cũng để từ từ. Để rồi vú sẽ nói cho cô nghe về mẹ cô.

Thùy Hương lay vai bà nói:
- Nói ngay cho con nghe đi vú, mẹ con đã chết ra sao? Và người phụ nữ nơi nghĩa địa có đúng là mẹ con không?
- Vú đâu có thấy bà ấy. Nhưng sao cô lại nghĩ là bà ấy mà không phải là ai khác. Bởi, cô biết người chết đâu sống lại được…
- Không, con chắc chắn mà. Chính mẹ con đã nhìn con như muốn nói gì đó mà không nói được.

Vú Hai không nói gì thêm, bà nhẹ bước đi về phòng riêng, lát sau trỏe ra với một hộp gỗ trên tay. Đưa cho Hương, giọng bà xúc động:
- Đây là vật mà bà chủ đưa cho tôi trước lúc lâm chung, dặn chỉ đưa khi nào cô khôn lớn.

Hương định giở ra ngay nắp hộp ra, nhưng vú Hai đã ngăn lại:
- Tốt hơn là cô nên về phòng riêng rồi từ từ mà xem. Vú cũng chưa từng mở ra nên không biết có gì trong đó, nhưng chắc là rất quan trọng…

Hương nôn nóng lạ thường, cô đóng ngay cửa phòng và mở ngay nắp hộp ra. Vật đầu tiên mà cô nhìn thấy là chiếc phong bì. Mở ra chỉ có tờ giấy và những dòng chữ viết vội:

“Gửi các con của mẹ!

Đây là những dòng cuối cùng mẹ viết cho các con. Mẹ không còn đủ sức nữa, nên có muốn viết nhiều cũng không còn viết được. Điều duy nhất mẹ muốn nói với các con là đừng rời bỏ căn nhà này, bởi chính nơi đây các con đã ra đời và nó sẽ mãi mãi thuộc về các con. Nhớ năn nỉ ba các con là đừng bán nó, cũng đừng cho bất cứ ai khác vào ở.

Ý nguyện của mẹ chỉ có bấy nhiêu đó và mẹ mãi mãi sẽ ở bên các con. Đến một lúc nào đó các con sẽ hiểu tại sao mẹ của các con ra nông nỗi này…
Vĩnh biệt!
Mẹ

TB: Nhìn mỗi vật trong hộp này các con sẽ biết mẹ muốn nói gì…”

Ngoài phong thư còn có ba vật khác: một bức ảnh đã cũ chụp bốn người, hai đàn ông và hai phụ nữ. Một trong hai người đàn ông đó là cha, còn người đứng bên cha, tuy là ảnh chụp lúc họ còn khá trẻ nhưng Hương có thể nhận ra ngay đó có thể là mẹ. Hai người còn lại thì chỉ có người phụ nữ là có vẻ quen quen…
- Có thể là bà ta!

“Bà ta” ở đây Nhưng muốn nói chính là người đã cướp cha ra khỏi vòng tay của mẹ, người mà từ lúc ba Hương đã bắt phải gọi là “mẹ Ngọc”.
- Bà Ngọc!

Hương kêu lên và nhìn vào tấm hình rất lâu. Cố nhớ thêm, nhưng không nhớ được gì. Lật ra phía sau ảnh không thấy ghi gì ngoài hàng chữ số: 1941. Như vậy bức ảnh này đã chụp cách đây đã trên ba mươi năm, lúc đó mẹ mới 17-18 tuổi…

Vật thứ hai là một chiếc tách uống trà mà trên miêgj chiếc tách trắng còn đogj lại vài vết cà phê hay trà, màu nâu sậm. Lật phía dưới đáy tách có ghi mấy chữ nguệch ngoạc bằng bút lông: “Đừng rửa tách này, con sẽ biết tại sao…”

Vật thứ ba là một chiếc khăn tay màu hồng, trên đó có thêu hai chữ KN lồng vào nhau.

Nằm trên giường, mở mắt nhìn lên trần nhà, Hương nghĩ mãi vẫn không ra ý của mẹ mình muốn nói gì trong số đồ vật ấy? Cầm lại bức ảnh bốn người, Hương xem thật kỹ lại gương mặt thời trẻ của mẹ mình và cả khuôn mặt của “bà ấy” nữa. Thì ra mẹ mình và bà ta đã từng là bạn thời trẻ của nhau…
- Ăn cơm cô Ba ơi!

Tiếng gọi của vú Hai đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Hương. Dù không thấy đói, nhưng không muốn bị gọi mãi, Hương đã mở cửa xuống lầu.

Nhìn bó hoa Mimosa tươi trên bàn, Hương ngạc nhiên:
- Vú mua?

Bà vú cũng ngạc nhiên không kém:
- Vú đâu biết gì. Lúc vú về vô ý nên không nhìn thấy, có thể ai đó đã đem vào…
- Nhưng ai lại vào được khi mình đã khóa cửa?

Nhớ lại bó hoa trong nghĩa trang và người phụ nữ giống mẹ, Hương khẽ kêu:
- Mẹ!

Vú Hai cũng lặng người đi và có lẽ sợ Hương hỏi lôi thôi nên bà lặng lẽ bước về phòng riêng. Hương cứ cầm bó Mimosa trên tay và ngắm nhìn mà quên cả bữa cơm đã dọn sẵn…

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Difficulties Of Learning English
Essays On Rainy Season
Luan Tieng Anh
A Frightening Experience 作文
Nhung Bai Luan Tieng Anh
Примеры Эссе На Английском
Good Manner
Important Of Reading Newspaper
Travel As A Means Of Education
Cac Bai Luan Anh Van