Monday, January 5, 2009

Chiếc khăn định mệnh 3- Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 3

- Thy Thy! – Lâm Giang gọi to lên khi vừa thoáng thấy cô bạn thân ở bãi gửi xe.

Thy Thy nhận ra Lâm Giang, cô vẫy tay và chờ bạn ở cổng trường.

- Chào bạn! Tối qua bạn ngủ có ngon không? – Thy Thy hỏi.
- Không ngon lắm! – Lâm Giang lắc đầu.
- Tại sao vậy?

Lâm Giang thò tay nắm chặt tay Thy Thy.
- Mình nói ra điều này, không biết Thy Thy có tin hay không?
- Gì vậy? – Thy Thy nhìn vào mắt Lâm Giang hỏi. – Hình như bạn hơi căng thẳng, có chuyện gì nói cho mình nghe đi.
- Đêm qua mình thấy ma.
- Ma? – Thy Thy hét lên làm Lâm Giang phải vội vàng bịt miệng bạn lại.
- Bạn đừng hét to thế. – Lâm Giang nói. – Coi chừng mọi người nghe thấy.
- Bạn nói thật chứ? – Thy Thy hạ giọng.
- Không bịa một tí nào.

Thy Thy dừng lại, đối mặt với Lâm Giang, mắt nhìn bạn hồi hộp xen lẫn tò mò.

- Bạn kể đi, kể nhanh đi.
- Bạn phải hứa là đừng có hét toáng lên nữa nhé.

Thy Thy gật đầu, Lâm Giang kéo bạn tới một ghế đã dưới gốc cây phượng già. Cô bắt đầu thuật lại câu chuyện đêm qua.

Thy Thy mắt tròn xoe, lắng tia nghe chăm chú, lâu lâu lại lấy tay chặn lên ngực mình để nén sự sợ hãi.

Nghe xong Thy Thy có vẻ nghi ngờ:
- Này, có khi nào bạn bị cảm nên hoa mắt không hả?

Lâm Giang lắc nhẹ đầu:
- Không thể, mình nghĩ lần thứ nhất có thể là mình hoa mắt, nhưng lần thứ hai thì chắc chắn là k. Mình nhìn rất rõ cái bóng đen ấy cứ như lướt trước mắt mình, chỉ tiếc là đêm tối quá mình không thể nhìn rõ được gì, ngoài một bóng đen to lớn như một con người.
- Có khi nào là kẻ trộm không?

Lâm Giang nhặt một chiếc lá vàng rơi dưới đất, lắc nhẹ trên tay và nói:
- Mẹ mình cũng đã nói như vậy, nhưng mình nghĩ là không phải đâu.

Thy Thy lắc mạnh tay Lâm Giang:
- Vậy bạn đã tìm hiểu tiếng thét ở nhà bên cạnh chưa? Tại sao lại có tiếng thét ấy? Người ta đã nhìn thấy gì…? Có thấy giống như bạn không?
- Mình cũng không biết nữa. Nhưng mình cũng không tiện qua hỏi thăm. Nghe nói nhà hàng xóm ấy là một gia đình trí thức. Cả nhà đều là bác sĩ. Họ có cách sống kín đáo, ít giao du với ai. Mình lại là hàng xóm mới nên thấy không tiện lắm.

Lâm Giang chưa nói hết câu thì một chàng trai xuất hiện cắt ngang câu chuyện của hai người. Anh ta chìa ra trước mặt hai tấm thiệp mời.

- Gì vậy Thiên Long? – Lâm Giang hỏi.

Chàng sinh viên Thiên Long ấn vào tay hai người tấm thiệp:
- Xem đi rồi biết!

Cả Thy Thy và Lâm Giang đều cùng mở ra coi.

Thy Thy reo lên:
- Thì ra là sinh nhật của Long à?

Thiên Long gật đầu:
- Rất hân hạnh được đón tiếp hai bạn.
- Chà, oách quá ta. Đãi tiệc ở nhà hàng Hải Yến…? Sao không đãi ở nhà có vui hơn không? – Lâm Giang lè lưỡi.

Thiên Long cười:
- Thời buổi này, cái gì cũng ra nhf hàng cho tiện. Có người phục vụ, lại có một khoảng không gian thích hợp cho tuổi trẻ của chsng ta, tha hồ mà quậy. Hôm đó mình sẽ bao nguyên một vũ trường. các bạn có thể nhảy đầm thoải mái suốt đêm.
- Vậy thì tốn kém lắm nhỉ. – Thy Thy hỏi.

Thiên Long phẩy tay ra vẻ không bận tâm lắm:
- Chuyện nhỏ ấy mà. Chủ yếu là vui thôi. Các bạn nhớ đến nhé. – Rồi Thiên Long tình tứ nhìn Lâm Giang. – Bữa tiệc sẽ mất đi ý nghĩa nếu vắng bóng hai người đẹp.

Thy Thy cười tủm tỉm:
- Này! Nói cho rõ ràng nghe, hai người mà người nào là chính. Đừng gây hiểu lầm, mất công bạn bè cãi nhau đó nghe.
- Điều này mọi người đều biết. đâu cần mình phải nói ra, có phải không Lâm Giang?

Lâm Giang ngượng ngùng, mắt vờ nhìn chỗ khác:
- Sao Thiên Long lại hỏi Giang. Lam sao Giang biết.
- Giang mà không biết, thì ai vào đây mà biết cho được. – Thiên Long vẫn không buông tha cô bạn học bằng ánh mắt đắm đuối của mình.

Lâm Giang đứng lên cắt đứt câu chuyện:
- Thôi, chúng mình vào lớp đi khôngẻo trễ học bây giờ. – Nói rồi Giang nắm tay Thy Thy kéo đi.

Thiên Long cười tủm tỉm, đi theo sau lưng.
Thy Thy giật khẽ tay bạn:
- Này! Sao mặt người ta đỏ bừng vậy?

Lâm Giang bất giác đưa tay lên sờ má mình chối nhanh:
- Nói bậy này, làm gì có.

Thy Thy ghé sát tay Lâm Giang nói nhỏ:
- “Hắn” cũng được chứ, đẹp trai, con nhà bề thế, học hành cũng tạm ổn, không lười lắm. Bạn O.K. đi.

Lâm Giang vừa bỏ chạy vừa lắc lắc hai bím tóc:
- Không nghe, không nghe bạn nói đâu.

Thy Thy phá ra cười ngất trước thái độ trẻ con của Lâm Giang. Giang là một trong những hoa khôi của trường này. Có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi. vậy mà chẳng biết sao cô lại chưa “cảm” một ai. Và Thiên Long là một trong các chàng trai cố chiếm được trái tim người đẹp.

Buổi học cũng trôi qua nhanh chóng, Lâm Giang tạm biệt bạn bè và hướng thẳng ra trung tâm thành phố, nơi có cửa hàng hoa tươi của mẹ.

Trên đường đi một tai nạn bất ngờ xả ra. Một chiếc xe ba gác máy chở đầy sắt thép xây dựng, đã bị đứt dây ràng, không may lúc đó xe của Lâm Giang vừa trờ tới bên cạnh, đống sắt rơi xuống đè ngã chiếc xe của Lâm Giang làm cô ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh. Được người đi đường đưa vào bệnh viện.

Khi tỉnh dậy, Lâm Giang thấy căn phòng toàn một màu trắng toát, cô hết hồn chống tay nhổm dậy. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Lâm Giang thấy đầu choáng váng, mất hoa lên.

- Đừng, đừng cố ngồi làm gì, cô bị mất máu nhiều lắm.

Lâm Giang khẽ mở mắt ra, gương mặt người đàn ông nhòe nhòe một lúc rồi mới hiện ra.

Lâm Giang càu mày hỏi:
- Ông là ai vậy? tôi đang ở đâu đây?

Người đàn ông nhìn cô mọt lúc rồi đáp:
- Cô bé à! Tôi là bác sĩ và nơi cô nằm là bệnh viện.
Lâm Giang ngơ ngác hỏi:
- Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?
- Cô bị tai nạn. – Giọng người đàn ông thật từ tốn. – Có người đưa cô vào đây. Cô không nhớ gì sao?

Lâm Giang khép hờ mất lại, cố nhớ những gì đã xảy ra. Toàn bộ vụ tai nạn dần dần hiện ra trong trí cô.

- Thưa bác sĩ, cho tôi hỏi thăm bây giờ là mấy giờ rồi? – Lâm Giang hỏi đầy lo lắng.

Vị bác sĩ nhìn đồng hồ rồi trả lời:
- Gần bốn giờ chiều rồi.
- Thôi chết! – Lâm Giang kêu lên.
- Có việc gì không ổn hả cô bé?
- Mẹ! Mẹ tôi… có ai báo cho mẹ tôi biết là tôi đang ở đây không?
- Chưa, tôi cũng định bụng chờ cô tỉnh dậy thì hỏi địa chỉ liên lạc với người nhà của cô. Khi cô vào đây thì trong người không có một thứ giấy tờ gì.
- Cái cặp, cái cặp đi học của tôi, trong đó có số điện thoại.
- Tôi không thấy, có lẽ nó đã văng mất khi cô té xuống đường. Người thanh niên tốt bụng đã đưa cô vào đây, còn chiếc xe thì gửi bên ngoài bãi giữ xe của bệnh viện.

Lâm Giang chống tay nhổm dậy, nhưng rồi mắt cô lại hoa lên, tối sầm lại. Choáng váng cô ngã ra giường.

Vị bác sĩ đỡ cô nằm xuosong và nói:
- Cô cần gì, tôi có thể giúp cho, cô còn đang yếu lắm, không thể ngồi lên được đâu.
- Dạ! Lâm Giang ngập ngừng. – Xin làm phiền bác sĩ, làm ơn gọi điện về nhà giúp cháu. Cháu chắc là mẹ cháu đang trông lắm.

Bác sĩ khẽ cau mày:
- Bộ tôi già lắm sao mà xưng bằng cháu?
- Dạ… dạ không ạ. – Lâm Giang lúng túng, cô nhìn kĩ vị bác sĩ hơn. Đó là một người đàn ông cao to, gương mặt hơi lạnh lùng, nhưng phải nói là rất đẹp, cái đẹp của người dàn ông mạnh mẽ, nước da ngăm đen. Sống mũi cao và đôi mắt sáng ngời toát lên sự thông mình bản lĩnh.

Thấy Lâm Giang nhìn mình, vị bác sĩ hỏi nhỏ:
- Thế nào, tôi đâu đến nỗi già lắm phải không?
- Dạ không ạ. – Lâm Giang bất giác bật nói như xác định ý nghĩ trong đầu mình.

Vị bác sĩ khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi từ nãy đến giờ Lâm Giang mới nhìn thấy. Giang phát hiện ra khi cười, trông vị bác sĩ mới quyến rũ làm sao. Ông ta có một nét đẹp của bức tượng cổ thời La Mã.

- Dạ thưa bác sĩ, - Lâm Giang tiếp lời. – Cháu… cháu… à không… em có thể nhờ bác sĩ gọi điện về nhà được không ạ?
- Tất nhiên là được rồi. Cô đọc số điện thoại đi.

Nói xong vị bác sĩ nọ rút chiếc điện thoại di động trong túi ra. Chờ đợi Lâm Giang đọc số, khi cô đọc số nào, ông ta liền bấm nút số đó. Đầu dây bên kia chuông đã reo. Bác sĩ đưa điện thoại cho Lâm Giang.
- Cô nói chuyện với người nhà đi.
- Dạ! Cám ơn bác sĩ.

Lâm Giang đỡ chiếc điện thoại bằng cả hai tay, cô nhận ra giọng của mẹ ngay.

- Alô! Mẹ phải không mẹ?
Bên đầu dây kia, giọng bà Lâm Ngọc đầy lo lắng:
- Trời ơi! Con đó hả Giang. Con đi đâu vậy? Làm cho mẹ lo muốn chết luôn. Từ trưa đến giờ mẹ đứng ngồi không yên. Sao giờ này mới điện thoại về cho mẹ?
- Mẹ ơi! Mẹ bình tĩnh nghe con nói nha.
- Nói đi.
- Con không thể gọi điện cho mẹ được, vì lúc trưa con bị tai nạn giao thông nên hôn mê, bây giờ mới tỉnh lại.
- Trời…! - Giọng bà Lâm Ngọc thảng thốt bên kia. – Con… con có sao không? Bây giờ con đang ở đâu?
- Con đang nằm phòng cấp cứu của bệnh viện.
- Mẹ tới ngay, mẹ tới ngay.

Free English Essays on http://language123.blogspot.com:
Describe My House
Describe Your Best Friend
Type Of Stories
Describe Your School
英语作文how Do You Make A Good Impress In The Job
Essay On A Narrow Escape
Importance Of Geography
How Does The Hearing Impaired Talk
A Frightening Experience 作文
Importance Of Reading The Newspaper
Describe My Village
Essay On The Disadvantages Of Tv
Describe Village
Essays On Good Manners
Describe Your Best Friend
Why Homework Should Be Abolished
Means Of Traveling
Describe The Best Friend
Bai Luan Bang Tieng Anh
Cac Bai Luan