Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 14 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 14

Lão Khanh lúc ấy hình như không còn tự chủ được, có lẽ những gì lão nhìn thấy lúc bước vào phòng này đã làm cho lão hoảng loạn và cho đến giờ vẫn ngỡ những người đứng trước mặt là những người mà hắn gặp đầu tiên.

Nhìn thấy lão Khanh như vậy Thùy Hương chợt hiểu. Cô bảo:
- Ông ta đã gặp mẹ tại đây.

Bà vú nắm chặt tay Mỹ Hương:
- Chính tôi cũng không tin là bà chủ hiển linh như vậy. Từ nào đến giờ tôi vẫn tin là có linh hồn, nhưng những gì tôi chứng kiến ở đây đúng là điều phi thường. Như vậy tôi xin với hai cô để trưa nay tôi đi chợ mua thức ăn làm một mâm cơm cúng bà, ngay tại nhà này, trước khi chúng ta vĩnh viễn giao nhà cho họ.

Thùy Hương nói dứt khoát:
- Từ bây giờ chúng ta sẽ vĩnh viễn ở lại ngôi nhà này. Nó là của cha mẹ con. Hôm kia con làm bộ như dọn đi là để nhử mụ Ngọc tới đây để mụ ấy gặp mẹ con, cho mụ ấy biết thế nào là hình phạt dành cho kẻ ác.

Cô quay sang nói với chị mình:
- Chị Mỹ biết không, trước đó hai đêm liền em đều thấy mẹ hiện về, mẹ không khóc hay buồn như trước, mà trái lại mẹ cười rất tươi và nói rằng đã đến lúc mẹ lột mặt nạ chúng nó, mẹ sẽ cứu chị em mình và cả ba nữa. Chính mẹ đã gợi ý cho em chuyện dọn nhà đi, nhưng thật sự là em về Sài Gòn lấy kết quả xét nghiệm độc chất trong tách cà phê và chiếc khăn tay.

Vú Hai nhìn lão Khanh vẫn còn quỳ dưới đất, ái ngại:
- Làm sao với ông ta đây?

Thùy Hương rất bình tĩnh:
- Vú cứ đóng cửa lại và hãy để mẹ con xử với ông ta. Con biết ý mẹ con là vậy.

Khi họ đóng cửa phòng lão Khah vẫn bất động như kẻ mất hồn.

Lúc hai chị em ngồi với nhau Thùy Hương mới chỉ lọ hoa Mimosa và nói:
- Ngày nào mẹ cũng đem hoa Mimosa về đây, chắc chắn là ý mẹ muốn nói rằng mẹ vẫn mãi mãi ở bên chúng ta. Em nghĩ Mimosa chính là linh hồn của mẹ!

Mỹ Hương chợt reo lên:
- Đúng rồi!

Thùy Hương ngạc nhiên:
- Chị nói cái gì đúng?

Mỹ Hương siết chặt vai em:
- Trước khi chị về, chính ba nằm mê man trên giường bệnh bỗng tỉnh lại và đã kêu chị lại nói rất khó khăn nhưng chị vẫn nghe rõ. Ba bảo chính mẹ đã báo mộng cho ba biết là ngôi biệt thự Mimosa sẽ mãi mãi còn khi nào cây Mimosa còn trên đầu mọ mẹ! Ba thều thào nhưng vẫn giục chị mau về với em, để dặn em về cây Mimosa…
- Cây Mimosa!

Thùy Hương thảng thốt kêu lên và đứng vụt dậy, cô kéo tay chị mình:
- Đi nhanh chị Mỹ!

Tuy không hiểu là chuyện gì nhưng Mỹ Hương vẫn đi theo cô em gái. Cô thầm mừng trước vẻ sinh động nơi cô em vốn trước đây mang tính trầm cảm của một người mang bệnh tâm thần phân liệt…

Mụ Ngọc ở quán Thủy Tạ , chờ suốt một giờ mãi vẫn chẳng thấy người đã hẹn tới. Mụ ta vốn giữ vẻ thanh lịch, sang trọng của một người thượng lưu, nhưng suốt từ sáng, sau khi gặp chuyện ở ngôi biệt thự Mimosa ra, mụ đã thiếu kiềm chế, hay cáu gắt và quát tháo. Lúc nãy khi vào quán mụ đã la vô cớ khi người phục vụ bưng cà phê đến chậm, bây giờ sau khi mỏi mòn chờ đợi mụ ta lại sắp nổi nóng.

Người mụ ta đợi chính là lão Khanh. Sáng nay khi mụ cùng với thừa phát lại tới biệt thự Mimosa, mụ đã dặn lão Khanh cũng đến đó, nhưng chậm hơn một giờ, để làm một việc mà chỉ hai người biết. Cuối cùng khi đã xong việc thì hẹn gặp nhau ở Thủy Tạ. Từ Thủy Tạ họ sẽ cùng nhau đến một nơi mà lão Khanh khoe là trong hơn một tuần về Đà Lạt sớm lão ta đã làm quen được và chính nơi này sẽ giúp cho họ hoàn thành được mục đích chuyến trở về nước lần này.

Chờ thêm mười lăm phút nữa mụ Ngọc quá sốt ruột nên gọi trả tiền. Trước khi bước ra, mụ ta dặn lại cô thu ngân:
- Nếu có người nào dáng vẻ sang trọng, tuổi trên năm mươi, mang kính trắng, xách cặp táp nâu tới đây, cô hỏi nếu đúng tên Khanh thì nhắn là tôi đợi không được, nên đã đi trước đến Trại Mát.

Một địa chỉ ở Trại Mát là nơi lão Khanh gọi là “ông thầy phong thủy giỏi nhất xứ này”! Mụ Ngọc tìm được không khó khi chỉ cần hỏi thăm người đánh xe ngựa là họ đã chỉ ngay và còn nói:
- Ông thầy này ngoài tài phong thủy ra còn là một tướng số đại tài, ở đây ông ta được coi như thánh sống!

Mụ Ngọc rất tâm lý, trước khi tới, mụ đã ghé qua chợ mua hai chai rượu ngoại đắt tiền làm quà. Khi vừa bước vào nhà, mụ đã chuẩn bị giọng rất thân thiện, khiêm tốn:
- Dạ, em xin hỏi, có phải em đang hân hạnh được diện kiến thấy Sáu không ạ?

Free English essays
http://language123.blogspot.com

An Apartment Or A College Dormitory
An Interesting Place You Enjoyed Visiting
All Forms Of Gambling Should Be Abolished
Men Dressed Like Girls
Nhung Bai Essay Mau
Describe Your School Sports Day.
Living In A City
Bai Luân Tieng Anh
Есе По Английски Leisure Time
An Ideal Teacher