Tuesday, January 13, 2009

Chiếc khăn định mệnh 13 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 13

Lâm Giang chợt nhớ tới bóng đen vút qua trước mặt mình cách đây không lâu. Nhưng cũng không khẳng định đó là ma được. Ngộ nhỡ là người giả ma thì sao?

Lâm Giang lắc nhẹ đầu:
- Dạ chưa thấy.
- Sao một mình mà dám đi dạo thế này. Không gặp ma, mà gặp người xấu thì còn nguy hơn.
- Em nghĩ chỉ đi dạo một chút rồi về ngay. Em cũng đâu dám đi xa.
- Lần sau nếu muốn đi dạo, nhớ điện thoại qua nhà rủ anh đi cho vui. Anh sẽ làm vệ sĩ bảo vệ cho Giang.

Lâm Giang ngượng ngùng:
- Dạ em không dám.
- Sao lại không? Hay là Lâm Giang chê anh, không đủ tiêu chuẩn.

Lâm Giang vội xua tay:
- Dạ không… em nào dám có ý như vậy.

Thấy thái độ lúng túng của Lâm Giang, Thoại Vũ bật cười:
- Anh nói đùa thôi, không có ý gì đâu.

Lâm Giang nhìn Thoại Vũ một lúc. Cô như khám phá ra điều gì đó mới mẻ nơi anh. Ẩn sau cái nét lạnh lùng nghiêm trang kia, anh ta cũng có óc khôi hài đó chứ.

- Thế nào? – Thoại Vũ lên tiếng. – Có phát hiện gì mới ở anh?

Lâm Giang thật ngạc nhiên khi thấy Thoại Vũ đoán được ý nghĩ của mình. Cô bối rối thú nhận:
- Lúc đầu gặp anh em hơi sợ. Vì thấy anh có vẻ nghiêm nhưng bây giờ thì…

Thoại Vũ thêm vào:
- Bây giờ anh cũng đâu đến nỗi nào tệ phải không?
- Dạ… dạ… Lâm Giang không biết nên trả lời thế nào. Tại sao cô lại lúng túng như thế, trong từng câu nói, cử chỉ cô thấy mình mất tự tin hẳn khi đứng trước mặt anh ấy.

Thoại Vũ chủ động lên tiếng:
- Nào! Bây giờ thì em có thể đi dạo thoải mái mà không sợ có ai bắt cóc cả. anh làm vệ sĩ cho em nhé.

Lâm Giang mỉm cười không nói gì, cô cùng Thoại Vũ bước đi song song bên nhau. Họ im lặng một lúc khá lâu như để thử đoán xem tâm trạng của đối phương đang nghĩ gì lúc bấy giờ.

Thoại Vũ ước gì đêm nay dài ra, thời gian đọng lại đẻ họ mãi beennhau như thế này.

Còn Lâm Giang thì sao? Cô ước gì ngày mai, ngày mốt và mãi mãi sau này cô sẽ được cùng với vị bác sĩ kia sẽ có những cuộc dạo chơi trên bờ biển đầy thú vị như đêm nay.
- Em có lạnh lắm không? – Thoại Vũ hỏi.

Lâm Giang kéo cái áo khoác của Thoại Vũ lại. Cô nghe hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo của anh thấm vào da thịt mình.
- Dạ không ạ. Chiếc áo của anh đã làm cho em ấm lên.
- Sao em còn đang ốm mà đi dạo trên biển ban đêm?
- Em vừa đi dưu một buổi tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. Nhạc ầm ĩ quá, em thấy đầu mình như muốn nổ tung ra. Em ra về sớm hơn một chút, định xuống biển cho đầu óc thư thái rồi mới về nhà ngủ.

Thoại Vũ dừng lại, anh đưa tay nắm lấy đôi giày của Lâm Giang.
- Đưa đây anh xách cho.
- Dạ thôi ạ.
- Đưa cho anh nào. – Thoại Vũ nói như ra lệnh làm Lâm Giang vội vã trao cho anh.

Chợt cả hai cũng nghe tiếng hét của ai đó từ xa vọng lại.
- Cứu… cứu chúng tôi với…

Thoại Vũ cau mày, tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi Lâm Giang:
- Em có nghe gì không?

Lâm Giang khẽ nghiêng đầu trong gió, quả thật xen trong tiếng rì rầm của sóng biển là tiếng thét của ai đó: Cứu… cứu chúng tôi với…
- Có… em có nghe. – Lâm Giang quay lại đằng sau. – Hình như hướng này có ai đó dang kêu cứu.

Từ xa họ đã trông thấy hai người chạy lại, một nam, một nữ. Họ có vẻ như là một cặp tình nhân. Người con trai nắm tay người con gái kéo đi. Họ vừa chạy vừa la.

Thoại Vũ và Lâm Giang vội đi về phía họ. vừa trông thấy hai người, đôi trai gái mừng rỡ la:
- Có người kia. Có người kia… - Họ nói rồi lao tới bên Thoại Vũ và Lâm Giang.
- Có chuyện gì vậy các bạn. – Thoại Vũ hỏi. – Các bạn gặp cướp à?

Cô gái như lả đi trong vòng tay của người yêu, cả hai cùng thở hổn hển.

Chờ cho họ bình tĩnh lại một chút, Thoại Vũ hỏi anh thanh niên:
- Thế nào, bình tĩnh lại chưa?
- Ôi! Em sợ quá. – Anh thanh niên nói, mặt tùa mồ hôi ướt đẫm. – Thật là khủng khiếp. Còn tệ hơn cướp nữa.
- Vậy các bạn gặp ai?
- Một con quỷ. – Anh thanh niên hạ giọng. – Lâm Giang hoảng sợ, cô lảo đảo run rẩy ngã ập vào người Thoại Vũ và níu chặt lấy anh. Thoại Vũ hơi bất ngờ, anh k biết phải cư xử như thế nào cho phải. Nếu đẩy cô bé ra thì tồi tệ quá. Cô ấy đang sợ và tìm nơi nương tựa. Mình là đàn ông, sao lại làm như vậy. Còn ôm chặt lấy cố ấy ư? Liệu Lâm Giang có nghĩ mình là người lợi dụng cơ hội không nhỉ.



Các bài luận tiếng anh miễn phí
http://language123.blogspot.com:

Advantages Of Cinema
Why Should We Study Science
Qualities Of A Judge
Describe Village
Home Work Should Be Abolished
Cách Viết Bài Luận Tiếng Anh
Cách Viết Tiếng Anh
Writing In Any Language Is Difficult
A Frightening Experience
Cach Viet Bai Luan Tieng Anh
Essay On Importance Of Good Manners
Bài Luận Tiếng Anh Theo Chủ Đề
Cac Bai Luan Viet Bang Tieng Anh
My Last Holiday
Essay Mẫu
Describe A Friend
Frightening Experience Essay
Cách Viết Tiếng Anh
Living In The Country
Essay Mẫu