Monday, January 5, 2009

Chiếc khăn định mệnh 4 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 4

Giọng bà Lâm Ngọc run rẫy, gấp gáp cúp máy, Lâm Giang trả lại điện thoại cho vị bác sĩ.
- Em cám ơn rất nhiều.
- Ồ! Không có chi. Cô nghỉ đi, tôi sẽ theo dõi sức khỏe của cô. Nếu có gì thấy không ổn trong người nhớ báo cho tôi biết ngay nhé.
- Dạ.

Vị bác sĩ quay đi, ra tới cửa, ông ta chợt quay lại hỏi:
- À, cho tôi biết địa chỉ để ghi vào hồ sơ bệnh án.
- Dạ! Nhà em ở 25A đường Huyền Trân công chúa, phường 2.
- 25A à! – Vị bác sĩ kêu lên. – Có phải gia đình nhà cô vừa mới dọn về đây?

Lâm Giang tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên:
- Dạ đúng ạ! Nhưng làm sao mà bác sĩ biết được điều này.

Vị bác sĩ trẻ khẽ mỉm cười, quay lại bước đến gần giường bệnh, chìa tay ra bắt tay với Lâm Giang:
- Xin chào cô bé hàng xóm!

Lâm Giang chớp chớp mắt, bẽn lẽn đưa tay ra nắm lấy tay bác sĩ.

Anh ta tự giới thiệu:
- Tôi ở nhà số 23, tên tôi là Hoàng Gia Thoại Vũ. Còn cô bé tên gì?
- Dạ! Em tên là Hà Ngọc Lâm Giang.
- Không ngờ chúng ta làm quen nhau trong hoàn cảnh này. Tôi nghe mẹ tôi nói có hàng xóm mới dọn tới, nhưng vì công việc bận quá, nên chưa sang làm quen được.

Lâm Giang thoáng nhớ chuyện đêm qua. Cô ngần ngại hỏi:
- Nhà bác sĩ, có phải là căn nhà có cây vú sữa thật to trong sân không?
- Đúng rồi! – Vị bác sĩ gật đầu.

Bây giờ Thoại Vũ mới nhìn kĩ cô bé hàng xóm hơn. Cô bé trông thật xinh đẹp. Cứ như một đóa hồng đang hé nụ dưới ánh mặt trời, rạng ngời tinh khôi. Có lẽ chưa bao giờ Thoại Vũ thấy được một vẻ đẹp mỹ miều nào đến thế.

- Hình như đêm qua em có nghe bên nhà bác sĩ có tiếng thét. Chuyên gì xảy ra vậy bác sĩ. – Giọng Lâm Giang rụt rè.

Bác sĩ Vũ nhún vai:
- Tôi cũng không rõ nữa. Hình như mẹ tôi nói bà đã trông thấy một điều kinh khủng gì đó, nên đã thét lên.

Lâm Giang không kìm được sự tò mò, bật hỏi:
- Xin hỏi. Bác ấy đã nhìn thấy điều gì vậy?

Bác sĩ Thoại Vũ lại nhún vai:
- Bà nói với tôi là bà đã trông thấy một con quỷ. Một con quỷ đen gớm ghiếc. Nhưng tôi không tin. Có lẽ chỉ là ác mộng.

Lâm Giang thoáng rùng mình.
- Có lẽ là thật đó… - Cô lẩm nhẩm khi nhớ lại bóng đen lao vút vút qua trước mặt mình đêm qua.

Thoại Vũ nghe không rõ, anh hỏi lại:
- Lâm Giang nói gì vậy?

Lâm Giang ngẩng lên nhìn, bối rối:
- Dạ… không ạ… dạ không có gì.
- Thôi cô bé nghỉ đi. Chắc mẹ Giang cũng sắp đến. Tôi phải đi thăm vài bệnh nhân đây.
- Dạ! Bác sĩ đi ạ.

Chờ cho bác sĩ Thoại Vũ đi ra ngoài, Lâm Giang mới nhắm mắt lại. Bây giờ cô mới nghe đầu nhức ong ong như đang có hàng vạn tiếng ong bay trong đó. Khắp người đau nhức, ê ẩm. Đêm qua nỗi hoảng sợ đã làm cho Lâm Giang tưởng chừng như muốn ngất đi. Còn bây giờ thì lại bị tai nạn thế này. Sao mà xui xẻo quá vậy.

- Giang! Giang ơi! – Tiếng gọi giật giọng của mẹ làm Lâm Giang choàng mwor mắt ra.

Cô trông thấy mẹ mặt hớt hãi, tãi xanh, trán vã mồ hôi. Bà bật khóc khi thấy đầu Lâm Giang quấn băng trắng toát.

- Con! Con có sao không? Trời ơi… sao lại ra nông nỗi này.

Lâm Giang nắm tay mẹ, nước mắt rơi.
- Mẹ! Con đau lắm!

Bà Lâm Ngọc sờ nắn khắp người con gái:
- Con có bị thương chỗ nào nữa không?
- Hình như không, chỉ xây xát bên ngoài da thôi. Nhưng đầu con bị đập xuống đất, nghe bác sĩ nói máu ra nhiều lắm.

Bà Lâm Ngọc ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài trên má:
- Tội nghiệp con gái của mẹ. Chắc là con đau lắm. Mẹ phải làm sao đây…?

Lâm Giang áp đầu vào ngực mẹ nũng nịu:
- Chỉ cần ngửi được mùi thơm của mẹ, con cảm thấy bớt đau nhiều lắm. – Cô cố gượng cười để mẹ yên lòng. – Mẹ đừng khóc nữa, con không sao đâu.

Bà Lâm Ngọc đặt con nằm ngay ngắn trên giường.
- Con nằm đây để mẹ liên lạc với bệnh viện tìm cho con một bác sĩ giỏi nhất. Tiền bạc không thành vấn đề.

Lâm Giang nắm tay mẹ kéo lại.
- Thôi khỏi mẹ ạ. Con nghĩ là đã có một bác sĩ tốt nhất chăm sóc rồi.
- Ai vậy con? – Bà Ngọc hỏi.
- Dạ bác sĩ Thoại Vũ.
- Thoại Vũ à… - bà Lâm Ngọc cau mày, cố lục lọi trong trí nhớ xem xem, mình có quen cái tên này k. Nhưng bà không nhớ được liền hỏi. – Bác sĩ Vũ là ai vậy con? Làm sao con biết được ông ta là một bác sĩ giỏi của bệnh viện?

Lâm Giang nở nụ cười tươi ra vẻ bí mật:
- Anh ấy là người hàng xóm của nhà mình đó mẹ.
- Làm sao con biết?
- Con cũng vừa mới phát hiện ra đây thôi.
- Thế à! – Bà Ngọc kêu lên ngạc nhiên. – Vậy ông ta có biết con là hàng xóm mới đến không?
- Dĩ nhiên là biết chứ mẹ.
- Ừ! Mẹ cũng có nghe nói, bác sĩ Thoại Vũ là một bác sĩ giỏi. Phòng mạch tư của ông ta khá đông khách. Thảo nào mẹ nghe cái tên Thoại Vũ hơi quen quen. Thì ra lúc sáng ở nhà cô Loan đã nói cho mẹ nghe về bác sĩ Vũ nhà bên cạnh.
- Vậy mẹ yên tâm đi, khỏi cần tìm bác sĩ khác nghe mẹ.
- Ừ! Mẹ biết rồi.

Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ Vũ bước vào. Trông thấy bà Lâm Ngọc anh nhã nhặn cúi chào:
- Chắc đây là mẹ của Lâm Giang?

Bà Ngọc lịch sự cúi chào lại rồi trả lời:
- Dạ phải! Có lẽ anh là bác sĩ Vũ?
- Dạ đúng. Cháu chào bác ạ.
- Là hàng xóm mà mãi tới giờ mới biết mặt nhau.

Bác sĩ Vũ ái ngại:
- Dạ! Công việc của cháu cũng bận lắm.
- Ừ! Tôi biết mà. Chỉ nói như vậy thôi.

Bác sĩ Vũ bước tới giường bệnh từ tốn hỏi:
- Lâm Giang! Em thấy trong người thế nào. Có nhức đầu có buồn nôn không?

Lâm Giang trả lời:
- Dạ buồn nôn thì không. Nhưng đầu thì rất đau. Em chóng mặt lắm.
- Bác sĩ ơi! Cháu nó có bị nặng lắm không? Có ảnh hưởng gì tới nào không hả bác sĩ? – Bà Ngọc vội vã xen vào.
- Dạ! Cháu đã chup X quang rồi, không sao ạ. Nhưng cân fphair theo dõi kỹ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nếu có triệu chứng đau đầu nhiều, buồn nôn thì phải báo cho bác sĩ trực biết ngày để kịp xử lý.
- Trăm sự nhờ bác sĩ giúp đỡ. Hãy cho cháu loại thuốc nào tốt nhất để điều trị. Tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề.
- Bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố hết sức mình vì ngã đập đầu mạnh xuống đường, nên ít nhiều cung gây chấn động vùng đầu. Dĩ nhiên là bị đau rồi. Nhưng nếu không có những triệu chứng khác thì không sao đâu. Chỉ sợ bị chấn thương sọ não thì mới nguy hiểm.
- Dạ! Bây giờ cháu có thể ăn được gì ạ?

Bác sĩ Vũ cầm tay Lâm Giang bắt mạch vừa nghe nhịp mạch, vừa trả lời cho bà Ngọc:
- Dạ! Bác cho Giang ăn những thức ăn nhẹ như sữa, cháo.

Rồi quay sang Lâm Giang, anh nói:
- Hãy cố lên cô bé nhé.

Lâm Giang khẽ gật đầu, bác sĩ Thoại Vũ ghi vào hồ sơ bệnh án treo ở chân giường xong anh quay ra.
- Cháu chào bác, bác ở đây theo dõi bênh của Lâm Giang, có gì thì báo ngay cho cháu biết.
- Dạ, cám ơn bác sĩ rất nhiều.
- Không có gì đâu ạ. Anh khx gật đầu chào Lâm Giang.

Cô cũng gật đầu đáp trả, khi còn lại hai mẹ con, Lâm Giang thì thào:
- Mẹ! Bác sĩ Vũ đẹp trai thật mẹ nhỉ.

Bà Lâm Ngọc lườm yêu con gái:
- Sao, để ý người ta rồi à?
- Không có. – Lâm Giang đỏ mặt. – là con chỉ nhận xét vậy thôi mà.
- Ừ! Cũng may là bác sĩ Vũ là hàng xóm. Sau này khi con xuất viện về, mẹ sẽ nhờ bác sĩ sang chăm sóc sức khỏe cho con.
- Khi nào rảnh, mẹ nhớ sang thăm nhà người ta một chút mẹ nhé.
- Ừ! Mẹ biết rồi. À! Không biết đêm qua nhà bác sĩ làm sao mà có tiếng thét to như thế không biết.

Vừa nói xong câu này, bà Lâm Ngọc biết mình đã lỡ lời, lẽ ra không nên nhắc lại câu chuyện này trong lúc tâm trí Lâm Giang đang bị đau.
Lâm Giang đưa mắt sợ sệt nhìn ra cửa. Cô hạ giọng thì thào:
- Bác sĩ Vũ nói mẹ anh ấy đã nhìn thấy một con quỷ.
- Con quỷ…?

Bà Lâm Ngọc giật mình, đánh rơi cái bóp trên tay xuống đất, giọng như lạc hẳn đi.

- Con nói sao…? – Bà hỏi lại. – Một con quỷ hả?

Lâm Giang nghe tim mình đập mạnh. Cô loáng thoáng nhớ lại bóng đen kinh khủng kia không thốt nên lời.

Cô chỉ gật nhẹ đầu mà thôi.

Các bài luận tiếng anh miễn phí:
Bai Luan Mau Tieng Anh
An Ideal Teacher
Introduce Yourself英语作文
Importance Of Reading Newspapers
Frightening Experience
Cac Bai Luan Mau Tieng Anh
How I Spent My Holidays
Cac Bai Luan Mau Tieng Anh
Describe Your Best Friend Essay
Why Should We Study Science
Nhung Bai Viet Tieng Anh Hay
A Narrow Escape Essay
Describe Your Best Friend
Importance Of Newspaper
Famous City
Importance Of The Newspaper
What Is A Human Resources Manage Essay On Health Is Wealth
Bai Luan Tieng Anh Hay
Những Bài Luận Tiếng Anh