Wednesday, January 14, 2009

Chiếc khăn định mệnh 20 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 20


Cô nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc, sắp xếp các giấy tờ lại cho ngay ngắn. Vạn Thành trong công việc thì có thể không chề vào đâu được, nhưng trong cuộc sống, anh sống khá cẩu thả, không quan tâm tới bề ngoài của mình, thậm chí khi làm việc thì vứt đồ lung tung. Giấy rác xả đầy phòng. Đó là nhược điểm mà Thiên Hương ghét nhất ở anh. Có lần cô góp ý thì anh nói:

- Anh là đàn ông mà. Gọn gàng ngăn nắp chỉ dành cho đàn bà, anh hơi đâu để ý ba cái chuyện cỏn con đó. Với anh, hiệu quả công việc là một, xếp hàng đầu. Còn mọi cái đều cho qua.
- - Bởi vậy tới giờ này mà chưa ai lấy, họ đâu dám nhào vô. – Thiên Hương đùa.
- Đừng có giỡn mặt. Chỉ tại anh chưa cho phép thôi. Chỉ cần anh gật đầu không những cưới một vợ mà cưới một lần năm vợ nữa kìa. – Vạn Thành vênh mặt lên.
- Con gái nhà ai mà ngu vậy ta? – Thiên Hương bĩu môi nói. – Chắc họ khùng mới làm bà hai, bà ba của anh.
- Khùng hả! Cũng có thể, vậy mà em tin không, có người xin được khùng với anh, mà anh chưa cho đó. Còn em, em yên tâm đi. Em là người tỉnh táo nhất, anh sẽ dành cho em một vé đặc biệt, làm bà cả nha, chịu không?

Thiên Hương đấm thùm thụp vào vai Thành, cô cười như nắc nẻ.
- Còn lâu mới thèm. Ông tưởng ông có giá lắm hả.

Thiên Hương nghĩ lại cuộc tranh luận vừa rồi, tủm tỉm cười một mình. Cô liếc mắt nhìn Vạn Thành. Anh ấy là người như thế đấy, luôn luôn có chất hài trong người. Cứ được trò chuyện với anh ấy là người dù mệt đến đâu, dù buồn đến đâu cũng thấy vui, thấy thoải mái ngay hà. Nhìn anh bụi bụi đầy tư chất của một người đàn ông, Thiên Hương nghe tim mình trào lên mootjcarm giác kỳ lạ. Mà cô không sao lý giải được đó là thứ cảm xúc gì.

Vạn Thành mở mắt dậy, khi Thiên Hương vô tình đánh rơi hộp viết xuống đất.
- Xin lỗi! – Cô nói. – Em không cố tình đánh thức anh dậy. em chỉ muốn dọn dẹp phòng anh một chút.
- Không sao đâu. – Vạn Thành ngồi bật dậy, đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình. Anh nhìn đồng hồ rồi kêu lên:
- Ui cha! Mới đó mà trưa rồi à. Anh đã ngủ quên tới hai, ba tiếng đồng hồ.
- Anh đã thức trắng đêm qua. Giờ thì anh cứ ngủ đi, có ai trách gì anh đâu.

Vạn Thành đứng lên vươn vai, là một vài động tác thể dục. Anh cười toét miệng.
- Không ai trách anh. Nhưng anh sẽ tự trách anh, sẽ tự đá vào mông mình vài cái. Còn bao nhiêu việc phải làm, mà dám lăn kềnh ra ngủ.

Thiên Hương phì cười:
- Nào! Thì anh tự đá vào mông mình cho em coi.

Vạn Thành nghéo chân lên tự đá vào mông mình mấy cái, làm cho Thiên Hương cười như nắc nẻ, Vạn Thành cũng bật cười thoải mái.

Sau đó anh vơ vội tờ báo để lên bàn nhét vào túi xách và biến ra khỏi cửa, sau khi nói:
- anh đén nhà bác sĩ Vũ đây. Em trực điện thoại cho anh.

Thiên Hương chưa kịp nói câu nào, thì bóng Vạn Thành đã mất hút sau cánh cửa.

Anh lái xe chạy như bay đến nhà bác sĩ Vũ, cũng may bác sĩ Vũ vừa đi làm về.
Thấy nhà báo đến, cả nhà bác sĩ Vũ vây lấy anh, họ hỏi đủ ddieuf.

Bà Minh Tuyền mặt cứ tái nhợt đi khi nhìn vào bức hình trên báo.

- Đúng là nó rồi. Sáng nay đọc báo tôi thấy lạnh cả người.
- Bác có chắc đây là con quỷ mà bác đã từng nhìn thấy không? – Vạn Thành đặt câu hỏi.

Bà Minh Tuyền quả quyết gật đầu.
- Chắc chăn là nó rồi, không sai đi đâu được. Mới thoáng nhìn qua là tôi đã nhận ra nó ngay. – Rồi bà chỉ vào bức hình và nói. – Cũng may là nó lấy tay che mặt lại, nếu chụp được cả cái mặt nó thì nhìn vào bức hình khủng khiếp cỡ nào.
- Bác đã từng nhìn rõ mặt nó.
- Nhìn rất rõ. – bà Minh Tuyền trả lời. – Có lần chỗ tôi và chỗ nó đứng cách nhau có vài bước chân. Khi nó nhe nanh ra, tôi thấy rất rõ.

Vạn Thành quay ra nhìn mọi người hỏi:
- Trong nhà này, ngoài bác gái ra, có ai đã từng nhìn thấy con quỷ ấy chưa?

Mọi người đều lắc đầu. Ông Nhật Tân chậm rãi lên tiếng:
- Tôi cũng không hiểu vì sao con quỷ chỉ uy hiếp mỗi mình bà nhà tôi. Có lúc tôi đã cố tình thức thật khuya, ra ngoài sân đi dạo, mong gặp được nó để xem sao, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cả.

Thoại Vũ nói:
- Có lần khuya lắm, tôi không ngủ được, ra sân hóng mát, tôi thấy sau bụi cây kiểng có gì đó đang lay động. Tôi có cảm giác như có ai đó đang rình rập mình, nhưng rồi tất cả chỉ rơi vào một khoảng không gian tĩnh mịch. Tôi cũng đã quên chuyện đó.

Vạn Thành bưng ly trà đá lên uống một hơi rồi ngừng lại hỏi tiếp:
- Lần đầu tiên bác thấy “con quỷ” xuất hiện là khi nào?

Bà Minh Tuyền nhíu mày cố nhớ lại:
- Chắc khoảng chừng một năm trở lại đây. Lúc đầu tôi chỉ thấy loáng thoáng, rồi cứ nghĩ là mình hoa mắt, hay là bị ảo giác gì đó. Nhưng thời điểm gần đây thì nó xuất hiện nhiều hơn và luôn đe dọa, tấn công tôi khi có dịp. Điển hình là vụ giết con chó mực đó.

Các bài luận miễn phí
http://language123.blogspot.com:

Essay Mau
Viết Luận Tiếng Anh
Есе По Английски Leisure Time
A Narrow Escape
Bai Luan Mau Anh Van
A Journey By Train
Nhung Bai Luan Van Tieng Anh
Bai Luan Mau Anh Van
Describe A Visit You Have Made To A Factory
Luan Tieng Anh
Cac Bai Luan Tieng Anh Mau
Importance Of Newspaper Reading
Difficulties In Learning English
Most People Enjoy Living In A Big City
Những Bài Luận Tiếng Anh
Difficulty In Learning English
Bai Luan Mau Tieng Anh
Essay On Picnic
Cac Bai Viet Bang Tieng Anh
Cac Bai Luan Tieng Anh Hay