Monday, January 5, 2009

Chiếc khăn định mệnh 2 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 2


Bà Lâm Ngọc lắc nhẹ đầu:

-Đừng lo lắng con gái. Mẹ không sao đâu, chắc tại gió lạnh ngoài kia, làm cho da mặt mẹ tái đi. Nào, con nằm vào trong đi.

Lâm Giang nhích người, bà Ngọc ngồi xuống giường, cẩn thận kéo mền đắp tận ngực con, rồi ngả người nằm xuống giường.

-Mẹ ơi! Chừng nào thì ba đi công tác về hả mẹ? – Lâm Giang choàng qua ôm lấy mẹ.
-Chắc hai ngày nữa.
-Con mong ba về quá, ở nhà này vắng ba, con cảm thấy sợ. Căn nhà không có đàn ông, con có cảm giác không được an toàn. Lúc trước con sống chung với gia đình nội, thế mà hay mẹ nhỉ.
-Con thấy đó, trong cuộc sống hàng ngày, sự va chạm dễ làm cho con người mất bình tĩnh, xảy ra tranh chấp, và điều tệ hại sẽ xảy ra. Mẹ không muốn như thế. Ngày trước, chú Út chưa lấy vợ, ba mẹ cũng đâu muốn ra riêng. Nhưng nay thì khác, nhà nội lại thêm một nhân khẩu mới, ba mẹ muốn nhường cái nhà từ đường đó lại cho chú Út. Và cũng để tránh những rắc rối có thể xảy ra.
-Con hiểu. – Lâm Giang ôm hôn mẹ. – Con biết mẹ mơ ước có một căn nhà cho riêng mình lâu lắm rồi. hai mươi năm làm dâu của mình, đã đến lúc mẹ cần phải nghỉ ngơi, sống cho mình một chút chứ.

Bà Lâm Ngọc vỗ nhẹ vào tay con:
-Cám ơn con đã hiểu cho mẹ.

Lâm Giang úp mặt vào ngực mẹ hít hít cái mùi mồ hôi thơm thơm của mẹ. Với cô, trên đời này chưa có mùi nước hoa nào quyến rũ như mùi thơm tỏa ra từ người mẹ. Mỗi ngày, mỗi ngày, Lâm Giang đều ôm lấy mẹ, hít thật sâu mùi hương ấy. Đi xa một ngày, vắng mẹ một ngày, Giang cảm thấy mình nhớ quay quắt cái mùi hương của mẹ.

Cũng thật ngộ, mẹ không dùng nước hoa sao người mẹ vẫn thơm phức. Có phải mùi hương ấy toát ra từ tình mẫu tử không nhỉ?

Lâm Giang nhắm mắt lại, cô quên bẵng đi nỗi sợ lúc nãy. Cảm thấy thật an toàn khi nằm cạnh mẹ.

Cô khẽ nói:
-Mẹ! Mẹ nghe thấy gì không?
-Gì hả con?
-Biển đang hát đấy mẹ ạ.
-Ừ nhỉ! Biển đang ru con ngủ đấy.

Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào, như đang thì thầm với gió hòa khúc hát muôn đời của biển cả.

Con bé cũng lãng mạn thật. – Bà Lâm Ngọc thầm nghĩ. – Có lẽ nó giống mình. Ngày xưa khi còn là một thiếu nữ, bà mê biển đắm say. Sáng sớm bà đón ánh mặt trời từ biển, cái cảm giác được chiêm ngưỡng vần dương đỏ lộng lẫy, nhô lên khỏi mặt nước tạo ra muôn vàn hạt trân châu lấp lánh trên mặt biển. Thật là tuyệt biết bao. Lúc ấy bà đã cảm thấy một sức sống mãnh liệt, như đang tuôn trào trong từng mạch máu của mình. Cảm giác yêu đời bừng lên trước thiên nhiên huyền diệu.

Rồi khi đêm về bà đam mê với ánh trăng ngọc ngà lãng mạn. Gió, sóng biển và trăng như ru bà vào khu vườn thiên thai đầy mơ mộng lá hoa.

Khi yêu bà, ba của Lâm Giang có lần đã nói: “Em ngắm biển, còn anh ngắm em. Em lúc ấy thật là tuyệt vời. Trông em thật là quyến rũ…”. Rồi như đã giữ lời hữa với người tình và cũng là người vợ yêu, ông đã làm việc cật lực, chắt chiu dành dụm, cuối cùng đã tậu được một căn nhà nằm sát biển. Để bà tha hồ ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ mỗi ngày.

-Cám ơn anh yêu. Cám ơn người chồng tuyệt vời của em. – Bà khẽ nói.

Quay sang ngắm con gái, mới đó mà nó đã ngủ rồi. Sao nó xinh thế nhỉ? Hai mươi tuổi đầu mà cứ như một đứa trẻ bé bỏng. Là cô sinh viên trường đại học y năm thứ hai thế mà vẫn làm nũng với ba mẹ, như một đứa trẻ lên ba. Con gái của tôi thật là đáng yêu. Tôi chưa từng thấy sinh vật nào dễ thương, đẹp tuyệt vời trên hành tinh này như con bé. Bà nghĩ thầm, mẹ yêu con biết bao con gái bé bỏng, duy nhất của mẹ. Báu vật quí giá nhất trong đời mẹ.

Hôn khẽ lên đôi bờ mi cong vút của con. Bà khép mắt lại, cố vỗ về giấc ngủ theo hơi thở nồng nàn của con gái. Nhưng sao bà không ngủ được. Cái bóng đen vất vưởng nào đó cứ ám ảnh lấy bà. Chẳng lẽ những câu chuyện mà quái hoang đường là có thật ư? Một thế giới khác, như mọi người vẫn thầm nghĩ đó là thế giới của sự vĩnh hằng, vẫn đang tồn tại song song với thế giới sống động của mình thật sao?

Vậy những oan hồn ấy trụ ngụ ở đâu? Trong nhà mình, nhà bên cạnh… ngoài bãi biển hay trong những hang đá sâu?

Ồ, có lẽ màn đêm mới chính là ngôi nhà chung của họ. Thoắt hiện rồi thoắt biến, bóng đêm là những người bạn đồng hành của những điều mà quái, của những nỗi âu lo sợ hãi tăm tối. bà Lâm Ngọc lắc mạnh đầu, cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám đó ra khỏi đầu mình.

-Ngủ đi, hãy ngủ đi. – Bà tự vỗ giấc ngủ.

Sáng nay thức dậy, bà Lâm Ngọc thấy đầu nhức như búa bổ. Có lẽ đêm qua mình thức khuya quá. Định cố nằm thêm tí nữa, nhưng rồi theo thói quen bà vẫn ngồi dậy xuống bếp xem qua món điểm tâm cho con bé. Mặc dù đã có chị Loan người giúp việc, nhưng bà vẫn tự tay lo cho con gái bữa ăn sáng.

-Chào bà! Đêm qua bà ngủ ngon không? – chị Loan trông thấy bà chủ thì lễ phép.
-Tôi gần như thức trắng đêm, không tài nào chợp mất được.

Chị Loan nghiêng đầu nhìn kỹ bà chủ.

-Ừ phải đó! Nhìn kỹ thấy mắt bà chủ thâm quầng.
-Vậy sao? – bà Lâm Ngọc vội đưa đôi tay sờ vào vùng mi mắt. – Cứ nư mất ngủ một đêm là mắt tôi có quầng thâm. Thật là bực mình.
-Phải rồi, đêm qua bà có nghe tiếng hét của nhà bên cạnh không? Thật là khủng khiếp.
-Có, tôi có nghe. Không biết là chuyện gì đã xảy ra cho nhà bên ấy.
-Cứ như là tiếng hét của người sắp chết vậy. Phải không bà?
-Ừ! Nhưng tôi nghĩ là họ đánh nhau.
-Không! Bà nhầm rồi, gia đình bác sĩ Bảo sống rất hòa thuận. Bà mới về đây ở nên không biết đó thôi. Con lớn lên từ nhỏ ở đây. Con chưa thấy gia đình nào hạnh phúc như gia đình ấy.
-Hình như vị bác sĩ trẻ vẫn chưa lập gia đình?
-Đúng vậy, thưa bà. Bác sĩ Vũ đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Nghe nói hình như anh ta hơi khó tính, nhìn bề ngoài trông có vẻ nghiêm khắc lắm.
-Nghe nói người mẹ cũng là bác sĩ?
-Dạ phải! bà Minh Tuyền là một bác sĩ giỏi. Nhưng con không thích bà ấy.
-Tại sao?
-Gương mặt bà ấy lạnh lùng, hơi khắc khổ. Và điều đặc biệt là bà ấy ít nói, gần như không giao du với ai. Kể từ khi cậu con trai mở phòng mạch tại nhà, căn nhà ấy mới mở cửa để đón khách đến khám bệnh. Còn trước kia thì cánh cổng nặng nề ấy luôn đóng im ỉm. – Rồi chợt cô Loan nói thêm. – Đêm qua tiếng thét ấy có lẽ là tiếng thét của bà ta.
-Sao cô lại nghĩ như vậy?
-Không biết, nhưng con nghĩ là đúng, bởi cái giọng thét vang lanh lãnh như kim khí rất trùng hợp với giọng nói của bà ta.

Bà Lâm Ngọc vừa đập cái trứng gà vào chảo vừa nói:

-Ủa! Sao cô nói bà ta là người ít nói, làm sao cô biết được giọng của bà ấy.
-Í, con quên nói cho bà biết à. Đã có một thời gian con giúp việc cho nhà bên ấy, con biết chứ.
-Thì ra là thế! – bà Lâm Ngọc gật đầu.

Từ bên ngoài Lâm Giang đi vào, khăn tắm choàng qua vai.

-Mẹ! Sáng nay mẹ cho con ăn món gì?
-Là bánh mì với trứng ốp la, xúc xích, sữa tươi.
-Ôi! Ngon quá.
-Con vừa mới chạy bộ xuống biển à?
-Dạ phải. Mẹ cũng siêng dậy sớm tập thể dục đi. Cái eo của mẹ có chiều hướng to ra rồi đó.

Bà Lâm Ngọc mỉm cười:
-Mẹ già rồi. Cần gì phải làm đẹp nữa.
-Mẹ chưa già đâu, trông mẹ cứ như ngoài ba mươi thôi. Có phải không chị Loan?

Cô Loan cười gật đầu phụ họa:
-Cô Giang nói phải đó, thoạt mới nhìn tôi cũng không nghĩ là bà đã gần năm mươi.

Bà Lâm Ngọc cười, phát nhẹ vào mông con gái:
-Thôi, vào tắm nhanh đi, còn ăn sáng mà đi học. Đứng đó mà líu lo như chim chích.

Lâm Giang bật cười rồi nhanh chân biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Chờ cho con gái đi khuất, bà Lâm Ngọc ghé tai chị người làm nói nhỏ:
-Trong bữa ăn sáng chị đừng nhắc lại chuyện đêm qua.

Cô Loan dường như chưa hiểu hẳn câu nói, vội hỏi lại:
-Thưa bà! Chuyện đêm qua là chuyện gì ạ?
-Tiếng thét! Bà Lâm Ngọc đáp ngắn gọn.

Cô Loan có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhìn gương mặt căng thẳng của bà chủ, cô không dám hỏi thêm gì nữa.

Thực ra bà Ngọc không muốn gợi lại chuyện, để Lâm Giang không bị cái bóng đen kia ám ảnh. Không hiểu sao bà tin chắc rằng điều Lâm Giang nhìn thấy là sự thật. Con bé không thể nào hoa mắt tới hai lần. Mình chưa nhìn thấy nhưng nghe con bé kể, mình cũng đã bị bóng đen kia ám ảnh suốt đêm, huống hồ chi nó, chắc nó sợ lắm nhưng không nói ra.

Lâm Giang ngồi vào bàn ăn sáng. Cô cũng giống như mẹ, không muốn nhắc tới điều kinh khủng tối qua. Rồi những câu chuyện tán gẫu trong bữa ăn, cũng làm khỏa lấp điều ám ảnh tệ hại ấy.

Đã đến giờ đi học, như thường lệ, bà Lâm Ngọc lại dặn dò con khi thấy Lâm Giang dắt chiếc xe Dream ra khỏi cửa.

-Đi đường cẩn thận nghe con, dạo này xe cộ đông quá, người chạy xe cứ như là đan lưới vậy. Con lại đang bị cảm.
-Dạ con biết rồi mẹ. Thưa mẹ con đi học.
-Ừ, con đi đi.
-Khi nào thì mẹ mới ra cửa hàng?
-Một chút nữa.
-Trưa nay con ghé cửa hàng của mẹ nha.
-Ừ! Cũng được. Nếu vậy mẹ sẽ dặn chị Loan không nấu cơm trưa. Chúng ta ra ngoài ăn nhé.
-Hoan hô mẹ! – Lâm Giang reo lên thích thú. Một ý tưởng thật tuyệt vời.

Bà Lâm Ngọc lườm yêu con trẻ:
-Cứ như là đứa bé lên ba.

Lâm Giang cười khúc khích rồi vẫy tay chào mẹ. Lên xe nổ máy chạy đi.

Cô đến lớp và điều đầu tiên làm là tìm cô bạn thân để trút bầu tâm sự. Sự căng thẳng làm cho Lâm Giang khó chịu vô cùng, cô muốn bộc lộ với mẹ, nhưng thấy bà lo âu, thế là Lâm Giang không dám. Cô vờ vui vẻ cả buổi sáng hôm nay hòng để cho mẹ yên tâm. Nhưng thực sự lòng cô luôn nơm nớp lo âu.

Links:
Difficulties In Learning English
Describing My Best Friend
Describe Village
Describe A House
Important Of Reading Newspaper
Importance Of Newspaper
Living In The Country
Describe Your Favourite Hobby
Importance Of News Paper
Describe Your First Day At School
Health Or Wealth-Which Is Important
My Last Holiday
What You Hope To Achieve In Adult Life
Describe A House
Essay On Importance Of Good Manners
Most People Enjoy Living In A Big City
The Country I Would Like To Visit
Water In Living Things
Rebel 英语作文
Cac bai luan tieng anh
Các Bài Essay Mẫu
Cach Viet Bai Luan Tieng Anh
Bai Luan
Cac Bai Luan Anh Van