Monday, January 5, 2009

Chiếc khăn định mệnh

Chiếc khăn định mệnh
Tác giả: Người khăn trắng
Một bóng đen bay vút qua cửa sổ, rồi mất hút trong lùm cây vú sữa cạnh nhà bên.

Lâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gì vậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư?... Người sao biết bay…?”

-Giang à!

Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại, thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sửa.

-Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn.

Bà Lâm Ngọc đặt ly sửa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt con gái, nét mặt bà chợt lo lắng.

-Lâm Giang! Sao mặt con tái xanh vậy?

Rồi bà liếc nhìn qua cánh cửa sổ đang mở tung, bước lại thò tay ra ngoài kéo cửa đóng mạnh vào, bà nói giọng đầy trách cứ.
-Đã bảo bị bệnh thì phải nằm trên giường, sao lại mở toang cửa thế này mà đứng, gió lạnh vào cảm nặng cho coi.

Lâm Giang vừa nghe mẹ nói vừa đưa mắt nhìn qua cây vú sữa nhà bên cạnh.

Bà Lâm Ngọc thấy lời nói của mình dường như không lọt vào lỗ tai con gái, Lâm Giang đang chú ý vào một điều gì đó bên ngoài. Bà Lâm Ngọc bước tới gần con rồi cùng nhìn về hướng con đang nhìn. Có thấy gì đâu, ngoài kia trời tối như mực. Gió, chỉ có gió lao xao lay động những cành cây trước mặt.

-Lâm Giang! Con đang nhìn gì vậy?

Bà Lâm Ngọc lên tiếng hỏi con.

-Mẹ ơi! Hình như con vừa thấy điều gì đó.
-Con nhìn thấy gì hả? Trông con thật căng thẳng.
-Con thấy một vật gì đó vừa bay qua trước mặt con.
-Chắc là một con dơi ăn đêm…
-Không! Không phải là con dơi.

Bà Lâm Ngọc kéo tay Lâm Giang ấn con gái ngồi xuống giường.

-Nếu không phải là dơi thì là một con chim nào đó thôi mà.

Lâm Giang khẻ lắc đầu, giọng thì thào:

-Không phải dơi, không phải chim mà giống như một con người vậy. Con thấy bóng đen ấy bay ào xuống rồi mất dạng sau lùm cây vú sữa nhà cạnh bên.
Bà Lâm Ngọc đặt tay lên trán con:

-Con sốt rồi. Chắc con hoa mắt nên nhìn nhầm đó thôi. Con người làm sao biết bay được. Nào! Thôi uống thuốc đi rồi ngủ. Ngủ một giấc dậy sẽ tỉnh táo thôi.

Vừa nói bà vừa trao ly sữa cho con gái, vừa đặt vào tay kia mấy viên thuốc tây.

Lâm Giang khẽ lắc nhẹ đầu:

- Ừ nhỉ! Có lẽ con hoa mắt thật. Chứ làm gì có người biết bay hả mẹ.
- Ừ! Con nghĩ vậy là đúng. Nào uống đi.

Lâm Giang ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng, rồi bưng ly sữa uống một hơi. Bà Lâm Ngọc rót một cốc nước đưa cho con. Lâm Giang uống một ngụm rồi trả lại cho mẹ.

Bà Ngọc cẩn thận đặt Lâm Giang nằm ngay ngắn lên gối. kéo chăn bong đắp ngang người cho con. Rồi hôn nhẹ lên mắt con gái.

-Chúc con ngủ ngon.
-Chúc mẹ ngủ ngon.

Lâm Giang âu yếm vòng tay qua cổ, kéo đầu mẹ xuống hôn thật kêu lên hai má của bà.

Hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt người mẹ. Bà Lâm Ngọc vỗ yêu lên má con trước khi với tay tắt đèn. Màu hồng của chiếc đèn ngủ tỏa ra một vùng ánh sang dìu dịu ấm cúng.

-Ngủ đi con. Mẹ về phòng đây.

Bà Lâm Ngọc bước đến bưng ly sữa ra cửa, chợt Lâm Giang gọi giật giọng.

-Mẹ ơi!

Bà Lâm Ngọc hết hồn quay lại, chạy đến bên con.

-Gì vậy Lâm Giang?
-Mẹ… con sợ…

Vừa nói cô vừa liếc nhìn ra cửa sổ, cái bóng đen lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu cô.

-Con sợ gì chứ?
-Mẹ… người thì không biết bay… nhưng ma thì biết bay phải không mẹ?

Bất giác bà Ngọc quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói để trấn an con. Nhưng bà nghe tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.

-Con nói bậy, làm gì có ma. Ma nào là ma biết bay.
-Có mà. Con coi phim Hồng Kông “Liêu trai chí dị” thấy mấy con ma nữ bay qua, bay lại ghê lắm.
-Ừ! Đó chỉ là phim thôi mà.

Lâm Giang níu áo mẹ:
-Mẹ ơi! Tối nay mẹ ngủ với con đi.
-Thôi được, để mẹ cất ly sữa, rồi về phòng tắt đèn đã. Con chờ mẹ một chút nha. – Bà Ngọc gật đầu.

Nói rồi bà Lâm Ngọc vội vã đứng lên đi ra ngoài. Còn lại một mình, Lâm Giang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng ánh đèn từ căn nhà ba tầng kế bên vẫn tỏa ra ánh sang nhàn nhạt trên những ngọn cây.

Không biết mãnh lực nào đã cuốn hút đôi mắt của cô, nó cứ như dán chặt vào cây vú sữa nhà kế bên, nơi bóng đen biến mất vào trong đó. Chẳng lẽ mình thấy ma. Lâm Giang lại tự nói chuyện một mình. Không thê… làm sao mình thấy ma được chứ…? Nhưng chắc đó là một bóng người, cũng cao lớn, hình dáng có vẻ khỏe mạnh. Mình chẳng nhìn thấy gì rõ, ngoài một khối đen ba vụt qua trước mắt…

Chợt có tiếng hét thất thanh phát ra từ căn nhà bên cạnh. Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Giang bật dậy, chạy đến bên cửa sổ mở cửa toang ra, rồi thò đầu nhìn qua căn nhà bên cạnh. Tiếng thét kinh hoàng vang lên. Mặt Lâm Giang thoáng biến sắc khi thấy một bóng đen bay vút từ cây này qua cây kia rồi vụt bay ra khỏi bức tường nhà cô và biến mất trong màn đêm.

-Mẹ!... Mẹ! – Lâm Giang lùi lại và hét lên.

Bà Lâm Ngọc cũng vừa từ dưới cầu thang bước lên, nghe tiếng thét của con vội tong cửa xông vào.

Lâm Giang ôm chầm lấy mẹ, người ướt đẫm mồ hôi. Bà Lâm Ngọc vỗ về con:

-Mẹ đây… mẹ đây…
Rồi bà cau mày khi nghe tiếng thét phát ra từ nhà bên cạnh.

-Sao ai lại hét to thế?
-Mẹ ơi! Ma… ma… ngoài kia có bóng ma.

Bà Lâm Ngọc ôm siết con vào vòng tay, nghe rõ tim con gái nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Bà rùng mình nhìn xuyên qua màn đêm như cố tìm kiếm cái bóng đen kia. Lâm Giang vẫn rung cầm cập trong vòng tay mẹ.

Nhà bên cạnh tiếng thét đã lắng xuống, nhưng kèm theo là tiếng khóc nức nở.

Bà Lâm Ngọc kéo con ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng con:

-Đừng sợ… đừng sợ, đã có mẹ ở đây!
-Mẹ ơi… - Giọng Lâm Giang đứt quãng – Con đã trông thấy ma mẹ ạ… Lần này thì không phải con hoa mắt đâu, con nhìn rõ lắm.
-Nào! Con nằm xuống đây. – Bà Ngọc đỡ con nằm xuống, khẽ vuốt tóc con, trán Lâm Giang lấm tấm mồ hôi, bà nói tiếp. – Chắc là một kẻ trộm trèo tường nào đó, mẹ ngĩ vậy.
-Không phải đâu. – Lâm Giang cãi lại. – Chắc chắn không phải là con người. Kẻ trộm dù có tài giỏi mấy cũng không thể bay vút từ cây này sang cây khác được.
-Con thấy mặt bóng đen ấy không?
-Không, từ đầu đến chân chỉ là một màu đen bao phủ.
-Mẹ vẫn nghĩ đó là kẻ trộm, một kẻ trộm có tài phi than.
-Mẹ cứ làm như phim kiếm hiệp vậy. Thời buổi này làm gì có người như thế.

Bà Lâm Ngọc đứng lên.
-Để mẹ đóng cửa sổ lại, kẻo gió lùa vào phòng không tốt cho sức khỏe của con.

Nói rồi bà đứng lên, lấy hết can đảm đi về phía cánh cửa sổ mở toang. Dù ngoài mặt cố làm ra vẻ can đảm để trấn an con gái, nhưng trong long bà Lâm Ngọc không tránh khỏi lo sợ mơ hồ.

Khi quyết định mua căn nhà này, bà đã có nghe nhiều tiếng đồn chẳng lành.

Người ta đồn rằng khu vực này ngày xửa ngày xưa là nghĩa địa. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Mồ mã đã được bốc đi hàng mấy chục năm nay. Thế nhưng những oan hồn thì vẫn còn lảng vảng quanh đây. Họ không thể rời khỏi ngôi nhà cuối cùng của cuộc đời mình, dù đó chỉ là một nấm mộ. Một nấm đất hoang tàn.

Bóng đen là thế giới của họ, nơi mà những âm hồn trú ngụ, than khóc cho số mệnh của mình.

Có người còn quả quyết rằng, chính họ đã nhìn thấy những bóng ma trắng toát lượn lờ, đi lại trong đêm. Bóng ma kinh hãi với dáng dấp ẻo lả, choàng những bộ áo màu trắng toát. Những bóng ma cô độc ăn mặc rách rưới, thân thể chỉ là những bộ xương gầy nhom với hai hốc mắt sâu hoắm tối thui. Những oan hồn già nua với gương mặt nhọn hoắt như phù thủy.

Thôi thì đủ dạng. Mỗi người mô tả bóng ma mà mình thấy một cách khác nhau, và họ luôn luôn khẳng định điều họ nhìn thấy là sự thật một trăm phần trăm, nghe mà phát khiếp. Người can đảm nhất cũng phải nổi gai ốc.

Bà Lâm Ngọc thoáng rung mình, đưa tay ra kéo nhanh cửa sổ dập thật mạnh, rồi vội vã quay về giường.

Lâm Giang nhìn thấy mặt mẹ thất sắc, vội hỏi:

-Mẹ! Mẹ trông thấy gì ngoài kia hả mẹ?

Bà Lâm Ngọc lắc đầu, mình cười gượng:

-Đâu có, mẹ đâu có thấy gì đâu.
-Sao mặt mẹ tái xanh vậy?

Bất giác bà Ngọc đưa tay sờ lên má mình, một cảm giác lành lạnh lan truyền khắp cơ thể. Không biết tại cái lạnh bên ngoài cửa sổ ập vào hay nỗi sợ hãi làm bà đóng băng lại.
Tổng cộng 28 trang: