Wednesday, January 14, 2009

Chiếc khăn định mệnh 21 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 21

Thoại Vũ lắc đầu nhè nhẹ:
- Tại sao con quỷ lại tấn công mẹ nhỉ? Sao nó lại có thù với mẹ?
- Làm sao mẹ biết được. – bà Minh Tuyền tròn mắt lên nói.
- Đã là quỷ thì muốn hại ai mà chả được.- ông Nhật Tân cầm tờ báo lên và nói.

Tin tức này lan truyền đi, chắc cũng làm cho mọi người hoang mang lắm. Từ đây, ai mà dám xuống biển đi dạo vào ban đêm nữa.

- Cháu đăng tin này cũng một phần muốn cảnh báo vơi mọi người. Đây là chuyện thật một trăm phần trăm về con quỷ, chứ không phải chuyện bịa. Đã có bao nhiêu người nhìn thấy nó. Nếu cháu không đăng tin cho mọi người cảnh giác, lỡ nếu chạm mặt nó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra. Lỡ nó xé xác ra như xé xác con mực thì sao?
- Cậu nói phải đó. – bà Minh Tuyền gật đầu. – Nếu không đề phòng, nó mà tấn công thì chỉ có nước chết thôi. Với sức mạnh của nó không ai có thể chống trả nổi.

Nhà báo Vạn Thành đặt vấn đề:
- Thưa hai bác, thưa anh Vũ, chuyện này là chuyện rất hệ trọng. Nên cháu muốn thưa chuyện với cả nhà.
- Có gì thì cháu cứ nói đi. –ông Nhật Tân nói.
- Dạ! Cháu mốn cả gia đình cho phép cháu thường xuyên lui tới đây để tiện cho việc điều tra vụ án. Cháu muốn tìm ra tung tích con quỷ này. Và nếu cần phải dẹp mối hiểm họa này cho dân. Nếu nó cứ ẩn hiện như thế này, sẽ gieo rắc bao nhiêu kinh hoàng cho mọi người.

Ông Nhật Tân suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm trả lời:
- Thôi được, cháu cứ việc tới đây, gia đình sẽ hỗ trợ cho cháu, để cháu có điều kiện làm việc tốt.
- Cảm ơn bác. Cám ơn cả nhà rất nhiều. Bây giờ cháu xin phép bác về ạ.
- Ừ! Cháu về.

Thoại Vũ tiễn nhà báo ra tận cổng, Vạn Thành sau khi bắt tay tạm biết bác sĩ nói khẽ:
- Cô hàng xóm của anh đã hay tin này chưa vậy?
- Tôi cũng không biết nữa. Để tôi điện thoại xem sao? – Thoại Vũ cười.
- Ừ! Được đấy. Nếu cô ấy hoảng quá thì nhớ trấn an người đẹp nhé.

Thoại Vũ vỗ vai nhà báo không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Anh quay vòa nhà và nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ rưỡi rồi, không biết cô bé đã đi học về chưa?

Thoại Vũ vào phòng và quay số điện thoại. Bên kia đầu dây, một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Alô! Dạ nghe.

Thoại Vũ nhận ra ngay giọng nói quen thuộc ấy. anh hỏi khẽ:
- Dạ làm ơn cho tôi gặp cô Lâm Giang.
- Dạ! Lâm Giang đây ạ. Xin lỗi ai đầu dây vậy? – Giọng nói bên kia ngập ngừng.
- Anh đây! Bác sĩ của Giang đây.
- Anh! Anh Vũ hả. Vũậy mà em không nhận ra. – Giọng Lâm Giang reo lên khe khẽ.
- Em vừa mới đi học về hả?
- Dạ! Em vừa mới vào nhà.
- Em có mệt không?
- Dạ! Cũng hơi mệt một tí thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe ngay.
- Giang này! Sáng nay em đã đọc báo Tia Chớp chưa?

Giang đang vui bỗng hạ tong xuống thì thầm sợ sệt:
- Dạ có ạ! Cả trường ai cũng chuyền tay nhau đọc tờ báo này.
- Em có nhận ra là mình đã từng nhìn thấy nó lần nào chưa?
- Có ạ! Em chắc là đã nhìn thấy nó ít nhất một lần.
- Bây giờ em có sợ không?
- Dạ sợ.
- Em ở nhà với ai?
- Em ở nhà với chị giúp việc. Buổi trưa ba mẹ em ít về nhà.
- Em đừng sợ. Chắc nó không xuất hiện ở nhà em đâu. Nếu có thì cứ gọi điện sang đay cho anh nhé. Em biết số điện thoại của anh chưa, trong tấm danh thiếp anh đưa cho em đó.
- Dạ biết rồi ạ.

Giọng Thoại Vũ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Chiều nay Giang có đi học không?
- Dạ có ạ!
- Anh đến trường đón em được không?

Lâm Giang chợt em ngại trước lời đề nghị của Thoại Vũ. Cô ấp úng mãi.
- Dạ… dạ…

Thoại Vũ hiểu ý, anh nói:
- Nếu như không tiện thì thôi vậy.
- Dạ không ạ… - Lâm Giang thu hết can đảm nói. Cô chợt nghĩ tới các bạn học chung lớp, cũng đã có bạn trai tới đưa đón hàng ngày. Bây giờ mình đã là sinh viên rồi mà. Đâu phải là cô bé học phổ thông ngày nào nữa. Chuyện này đâu có gì là xấu. Mình quan hệ tình cảm trong sáng thì có gì phải sợ. Lâm Giang tự trấn áp mình bằng hàng lợt ý nghĩ nảy ra trong đàu.

Thoại Vũ cười một mình, anh dường như cũng hiểu tâm trạng ngại ngùng của cô bé.
- Vậy thì chiều nay anh đón em nhé. Nhưng không phải ở trước cổng trường, mà ở cây me gần ngã tư đèn xanh nha. Có được không?
- Dạ… dạ được ạ!
- Bây giờ thì em đi ăn cơm đi, rồi ngủ một giấc cho ngon láy lại sức khỏe, chiều tiếp tục lên giảng đường.
- Dạ!
- Tạm biệt Lâm Giang.
- Tạm biệt anh Vũ.

Các bài luận tiếng anh mẫu
http://language123.blogspot.com

Các Bài Luận Tiếng Anh
Describe A Sports Meeting
Cac Bai Essay Mau
A Frightening Experience
What Do You Think The Value Of Being A Vegetarian
Các Bài Luận Mẫu Bài Luận
Bai Luan Tieng Anh
A Frightening Experience 作文
Reading Make A Full Man
Describe Your Favourite Hobby
Education System
Bai Luan Anh Van
The Importance Of Rivers
Importance Of Newspaper Reading
Nhung Bài Viet Bang Tieng Anh
Importance Of Newspaper Reading
Advantages And Disadvantages Of Cinemas
Describe House
Country Life Urban Life 作文