Wednesday, January 7, 2009

Chiếc khăn định mệnh 8 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 8

Vừa nói anh ta vừa dùng hết sức mình đỡ thùng rác đưa lên cao. Anh chàng ở trên kéo thật mạnh thùng rác ụp lên xe. Một cái bao tải nặng rơi xuống, nhìn kỹ thì cái bao nhuộm máu đỏ lòm.

Anh ta thét lên:
- Xác chết kìa!
- Đâu đâu! – Người kia nhanh chóng trèo lên xe nhìn vào, anh ta bạo dạn nắm lấy miệng bao bố kéo kéo thử. Thầy nằng nặng, anh ta gật gù. – Có lẽ xác chết thật. Dạo này tao đọc báo nghe nói mấy vụ giết người phanh thây, chặt ra từng khúc nhiều lắm. Bây giờ tính sao đây, ghê quá.

Anh chàng mập kia đứng xa ra một chút nói:
- Mày đừng có đụng tay vô coi chừng dấu tay mày in trên đó thì nguy.
- Tao đeo bao tay mà.
- Ừ! Nhưng thôi cũng đừng đụng vô, rắc rối lắm. Điện thoại báo cho cảnh sát.
- Khoan, đừng bào cảnh sát mà nên báo cho các tòa soạn báo. Sẽ có thưởng đ.
- ừ! Có lý ha. Mày đi gọi điện đi.
- Nhưng tao đâu có nhớ điện thoại của báo nào đâu mà gọi.
- Cứ quay 116 hỏi số điện thoại của mấy tờ báo lớn chắc là có.
- Vậy vụ này tao với mày chia đôi nghe.
- Dĩ nhiên rồi.

Anh chàng có gương mặt xương xương, chạy qua điểm điện thoại bên kia đường. Một lúc anh ta quay lại, người kia hỏi:
- Mày điện thoại cho báo nào.
- Báo tia chớp. Ở đây còn có mấy số điện thoại nữa nhưng chưa gọi.
- Sao mày không gọi nhiều báo tới luôn.
- Mày ngốc vừa thôi. Tin thì phải tin độc quyền thì mới có thưởng chứ.

Hai người kéo nhau đứng ra xa cái xe rác một chút, họ ngồi xuống vệ đường rút bao thuốc lá ra hút. Họ bàn ra tán vào một hồi, nào là xác chết trên kia là đàn ông hay đàn bà. Xác chết bị phân ra làm mấy mảnh… sát thủ là ai mà dã man như vậy.

Mãi một lúc lâu không thấy nhà báo nào đến. Anh chàng mặt xương đứng lên.
- Sao lâu vậy? – Thôi để tao đi gọi báo khác. Lam nhanh đi, còn lo công việc của mình nữa.

Vừa lúc đó xuất hiện chiếc xe Dream trờ tới, trên xe một nam một nữ, máy chụp hình, ống kính đeo khắp người.

Người thanh niên bước xuống xe tự giới thiệu:
- Tôi là nhà báo Vạn Thành, còn đây là nhà báo Thiên Hương. Chúng tôi ở báo Tia Chớp, có phải các anh vừa gọi điện cho chúng tôi?

Anh chàng mập nhanh nhảu đứng lên nói:
- Dạ phải, đúng là tụi em gọi. Vậy tụi em được thưởng bao nhiêu vậy anh?

Nhà báo Vạn Thành mỉm cười ý nhị:
- Dạ! Trước hết chúng tôi phải xác mình tin tức được báo rồi sau đó mới đến mức thưởng cho các anh được.

Nhà báo Thiên Hương lên tiếng:
- Nghe các anh báo có xác chết bị phanh thây ra, có đúng không? Đâu rồi?

Anh mặt xương chỉ tay lên thùng xe:
- Nó nằm trên đó.

Vạn Thành trao giỏ xách cho Thiên Hương, anh cầm máy chụp hình, leo lên thành xe. Nhìn thấy chiếc bao tải đẫm máu, Vạn thành đưa máy chụp hình lên bấm liền mấy bô ảnh.

Song anh nhảy xuống xe chạy ra xa để hít thở. Từ lúc nãy đến giờ anh phải nín thở để chụp hình. Cái múi xú uế của rác cộng với mùi máu tanh tưởi, chỉ làm cho anh muốn nôn ra.

Thiên Hương đến bên hỏi:
- Sao rồi anh Thành?
Vạn Thành rút khăn tay ra che mũi, anh nói:
- Không thể kiểm nghiệm xác chết trên đó được, hôi lắm. Anh chỉ mới chụp bên ngoài.

Thiên Hương quay lại chỗ hai anh công nhân vệ sinh:
- Các anh có thể giúp chúng tôi đưa cái bao tải đó xuống đây không?

Cả hai nhìn nhau một lúc. Người này đẩy vai người kia:
- Mày lên kéo nó xuống đi.
- Mày đi.

Thiên Hương cười hỏi:
- Thế các anh có muốn nhận tiền thưởng không?
- Dạ có chứ. – Cả hai cũng không hẹn mà đều nói lên một lần.

Nhà báo Thiên Hương bật cười, cô nói:
- Muốn lấy tiền thì mau giúp tôi đi.

Anh chàng mặt xương lấy hết can đảm, hít sâu vào một hơi rồi nói:
- Để tao hy sinh làm cho.

Anh ta leo lên thùng xe, trước khi cầm chiếc bao tải vứt xuống đường, anh ta chấp tay lâm râm khấn vái.
- Xin linh hồn người chết hãy tha cho con. Con không muốn làm như vậy đâu. Nhưng con không muốn thân thể của người bị lấp hố rác. Thôi thì để cho các nhà bào điều tra đi, rồi trả xác người về với thân nhân. Họ sẽ chôn cất cẩn thận.
- Thôi nhanh đi, mày khấn gì mà lâu dữ vậy?
- Tao phải khấn chứ mày. Lỡ người chệt giận tao về bắt tao chết theo thì sao?

Nói xong anh ta dùng hết sức lực nắm cái miệng bao kéo mạnh lên, rồi vứt xuống đất. Màu từ trong bao ọc ra loang đỏ cả một vùng.

Bất giác cả hai nhà báo cùng lùi lại một bước. Vạn Thành là một nhà báo chuyên điều tra về các vụ giết người, cướp của. Anh đã đối mặt với rất nhiều xác chết. Nhưng lần này anh cũng thấy mình hơi mất bình tĩnh trước cái màu máu đỏ lòm này.

- Sẵn tay anh cắt dây cột rồi đỗ cái bao tải ra luôn đi. – Vạn Thành nói.
- Thôi, tôi không làm đâu, ghê lắm.
- Làm đi, tôi sẽ thưởng thêm cho anh.
- Thôi được, tôi cũng sẽ ráng thêm một chút nữa.

Anh ta lấy con dao nhỏ trên xe xuống cắt sợi dây cột miệng bao. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi. Mọi người đều nín thở căng mắt nhìn vào chiếc bao bố.

Xong động tác cắt dây, anh ta nắm ngược cái bao xốc mạnh lên một cái. Xác con chó trôi ra.

Mọi người hơi chưng hửng một lúc, họ cứ đinh ninh rằng trong cái bao tải kia là một xác người. Ai ngờ… chỉ là xác một con chó mực…

Các bài luận tiếng anh miễn phí:
http://language123.blogspot.com

Describe A Best Friend
Essay English Bai Luan Mau
Viết Bài Luận Tiếng Anh
Essay A Frightening Experience
Cac Bai Luan Tieng Anh
Bài Mẫu Tiếng Anh
Picnic Essay
Language123
Living In The Country
Viet Bai Luan Tieng Anh
Describing A Best Friend
Ideal Teacher
Essay Rainy Season
Essays On Picnic
Nhung Bài Viet Bang Tieng Anh
Essay On Importance Of Newspapers Importance Of The Newspaper
Nhung Bai Essay Mau
Cách Viết Bài Luận Tiếng Anh