Wednesday, January 14, 2009

Chiếc khăn định mệnh 26 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 26

Thoại Vũ thấy mình cô đơn quá. Anh chỉ thấy lòng ấm áp khi ở cạnh Lâm Giang. Tiếng cười của cô ấy làm anh cảm thấy mình như trẻ hẳn ra. Mặc dù với cái tuổi của anh, thiên hạ chưa ai gọi là già, nhưng anh thì luôn nghĩ mình đã già khi đứng trước cô bé vừa tròn hai mươi tuổi này.

Thoại Vũ nhấc máy điện thoại lên và bấm số, đầu dây bên kia có người nhưng Thoại Vũ nhận ra ngay đó không phải là Lâm Giang, anh nói:
- Dạ làm ơn cho tôi gặp Lâm Giang.
- Xin anh chờ cho một chút.
- Dạ, cám ơn nhiều.

Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên:
- Alô! Dạ Giang nghe đây ạ.
- Em đang làm gì đó?
- À! Anh Vũ phải không?
- Ừ! Anh đây.
- Em đang đọc sách.
- Giang này! Tối nay anh mời em đi xem ca nhạc được không?
- Dạ… dạ… - Giọng Giang ngập ngừng.

Thoại Vũ cười nhẹ:
- Sao thế cô bé? Khó trả lời anh hả?
- Dạ không… nhưng mà em sợ ba mẹ em… Em không dám xin đâu.
- Thế thì anh sang xin phép hộ em nhé, được không?
- Dạ… cũng được… nhưng em lo quá.
- Em lo gì nào. Lo ba má la hả? Em lớn rồi mà đâu còn là cô bé nữa. Hay lo sợ anh ăn thịt em? Ồ! Anh không biết ăn thịt người đâu.

Lâm Giang cười khúc khích rồi trả lời:
- Từ trước tới nay em chưa từng đi chơi ban đêm với một người con trai nào cả. Có chăng là tụi em đi chung một nhóm, nên lần đầu em cũng hơi ngại…
- Lần đầu sẽ ngại, nhưng lần thứ hai, thứ ba, rồi tiếp theo nữa em sẽ không ngại đâu. Sau này anh sẽ cố gắng mời em đi chơi nhiều hơn nữa, có được không?
- Em cũng không biết nữa.
- Sao trả lời như vậy, em phải biết chứ?
- Câu này để dành em trả lời sau cho chắc ăn nhé. Bây giờ em chưa thể trả lời anh được đâu.
- Em khôn thật. – Thoại Vũ bật cười. – Thôi! Tạm biệt cô bé của anh. Nhớ sửa soạn sẵn, chiều nay anh sang xin phép ba mẹ em.
- Dạ, chào anh.

Lâm Giang cúp máy xuống, đưa tay ôm mặt, hai gò má cô nóng ran lên. Tim đập thình thích trong ngực. Lần đầu tiên trong đời Giang hò hẹn với một người đàn ông. Cái cảm giác này thật lạ, vừa hồi hộp lo lo, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thích thú, vui vui. Rồi sau đó là sự chờ đợi… đợi chờ từng giây, từng phút trôi qua… mau mau cho đến giờ hẹn với nhau.

Chiều xuống khi ba mẹ Lâm Giang đi làm về, vừa tắm xong thì Thoại Vũ xuất hiện. Đã từ lâu họ đã coi anh như người hàng xóm thân thiết. Anh vẫn thường sang nhà chơi, đôi lúc trò chuyện với ba má Lâm Giang. Có lúc là khám bệnh cho mọi người. Ông bà Lâm Ngọc ngấm ngầm cũng đã có những tình cảm đặc biệt dành cho anh.

Ba Lâm Giang thấy Thoại Vũ ăn mặc chỉnh tề thì hỏi to:
- Anh! Chào bác sĩ. Hôm nay đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?
- Dạ chào cô chú. Cháu sang xin phép cô chú cho cháu mời Lâm Giang đi chơi tối nay có được không ạ?

Cả hai ông bà ngớ người ra nhìn nhau trong giây lát. Họ không hề nghĩ bác sĩ Vũ lại để ý đến con bé nhà họ. Điều đó ngoài sức tưởng tượng của ông bà. Họ chỉ nghĩ Thoại Vũ xem Lâm Giang như là đứa em gái thôi. Nào ngờ…

Thấy hai người cứ nhìn mình mãi Thoại Vũ lên tiếng:
- Dạ có được không ạ? – Thoại Vũ nhắc lại câu hỏi.

Cả hai cùng đồng thanh nói:
- Được! Được chứ.

Rồi họ quay sang nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau.

Bà Lâm Ngọc đứng lên:
- Bác sĩ ngồi chơi để tôi gọi Lâm Giang.

Vừa lúc đó Lâm Giang xuất hiện ở cầu thang, cô mặc chiếc váy màu tím hoa cà, điểm những bông hoa dại li ti màu trắng, bên trên là chiếc áo cổ lọ cũng màu trắng. Tóc cột cao lên, trông cô mới xinh đẹp làm sao, làm Thoại Vũ phải ngẩn ngơ giây lát.

Bà Lâm Ngọc nhìn con gái và thốt lên:
- Ôi! Con tôi xinh quá. Thì ra đã hẹn trước với anh Vũ rồi hả? Sao sửa soạn đẹp thế. Vậy mà không báo trước cho mẹ biết.
- Con chưa kịp nói ạ. – Mặt Giang lại đỏ lên.

Bà Lâm Ngọc nói:
- Con đi chơi đi. Con gái gì suốt ngày cứ ở trong nhà mãi. Phải ra đường mới học hỏi được chứ con. – Rồi quay sang Thoại Vũ. – Con bé nhà tôi nó nhát lắm, bác sĩ trông chứng nó giúp tôi nha..
- Dạ, cô chú yên tâm ạ. Xin phép cô chú cháu đi.

Lâm Giang khoanh tay lại:
- Thưa ba mẹ con đi chơi ạ.
- Ừ đi đi con.

Chờ cho hai người đi khuất, bà Lâm Ngọc quay sang nhìn chồng và cười bằng mắt:
- Anh nghĩ sao, thật bất ngờ nhỉ? Em không nghĩ bác sĩ Vũ lại chấm con gái mình.
- Có gì mà lạ. – Ba Lâm Giang nói giọng tự hào. – Em không thấy con gái mình xinh đẹp biết bao…
- Nhưng em nghĩ bác sĩ Vũ là người thành đạt, đẹp trai thì cũng sẽ chon cho mình một người vợ cũng ngang tầm với mình chứ.
- Em nó vậy là sai. Sau này con gái mình tốt nghiệp đại học cũng làm ông này, bà nọ như ai chứ. Chúng quả thật là đẹp đôi.

Hai vợ chồng cùng nhìn nhau, ánh mắt đầy mãn nguyện.

Các bài luận tiếng anh mẫu
http://language123.blogspot.com

Cac Bai Luan Van Tieng Anh
Cac Bai Essay Hay
Travelling As A Means Of Education
Describe Your Best Friend
Advantages And Disadvantages Of Money
Should Homework Be Abolished
Bai Luan Mau
Cac Bai Luan Tieng Anh
My Favorite Games作文
Importance Of Newspaper Essay
Cac Bai English Essay Hay
Introduce Yourself Essay
Cac Bai Luan Viet Bang Tieng Anh
The Most Embarrassing Experience
Travelling As A Means Of Education
The Subject I Like Most作文
Nhung Bai Luan Viet Bang Tieng Anh
Importance Of Newspaper Essay
Cac Bai Luan Viet Bang Tieng Anh
Essay On Importance Of News Paper