Tuesday, January 6, 2009

Chiếc khăn định mệnh 7 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 7

Chị Ba liếc cái bao để giữa nhà và nói:
- Cậu xách cái bao ra ngoài đi. Tôi làm được mà.

Thoại Vũ đưa tay xách cái bao lên, máu chả nhỏ giọt xuống cầu thang băng qua khoảng sân trống, mwor cổng rồi quẳng cái bao tải vào thùng rác dưới lòng đường. Xong anh chạy ào vào nhà, lao vào phòng tắm, dùng xà phòng thơm tắm thật kỹ khắp người. Đã tắm nhiều xà phòng, nhưng không hiểu sao, Thoại Vũ cứ nghe cái mùi máu tanh tanh của con chó bám chặt vào người anh.

Anh thay bộ đồ mới, xịt một ít nước hoa lên người hòng át đi cái mùi tanh kia.

Thoại Vũ mở cửa phòng bước ra ngoài. Anh đinh bụng lên xem mẹ ra sao bỗng anh thấy cha đang ngồi ở ghế salon, dáng vẻ trầm ngâm, suy tư.

Thoại Vũ bước đến, đạt tay lên vai cha:
- Ba! Sao ba không đi ngủ đi ba.

Ông Nhật Tân quay lại nhìn con trai vỗ nhẹ tay lên ta con.
- Ba không thể nào ngủ được. Con đừng lo cho ba.
- Vậy ba ngồi đây. Chờ con lên xem mẹ ra sao rồi con sẽ xuống với ba.

Ông Nhật Tân gật đầu. Thoại Vũ nhanh nhẹn bước từng hai bậc cầu thang một, đẩy cửa phòng mẹ vào. Anh ngồi xuống bên bà và quan sát nét mặt đang ngủ của mẹ. Dạo này mẹ anh trông sút hẳn, má hóp đi. Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Tinh thần dường như có vẻ suy sụp lắm. Tại sao vậy?

Thoại Vũ thở dài. Anh cảm thấy dường như mình chưa bao giờ hiểu rõ được tâm trạng, tình cảm của cha mẹ cả. Hai người đều rất khó hiểu. Họ không bao giờ bộc lộ tình cảm của mình.

Từ lúc còn rất nhỏ, anh nhớ rằng mình chưa bao giờ được hưởng những tình cảm nồng nàn của mẹ. Chưa bao giờ anh được mẹ ôm siết vào lòng. Bà chỉ hôn anh, những cái hôn phớt nhẹ qua má, nhưng cũng thật hiếm hoi. Mẹ anh quả là một nguồi đàn bà lạnh lùng hiếm thấy. Đôi lúc anh thèm được mẹ vỗ về yêu thương như những đứa trẻ khác. Nhưng hình như không bao giờ có. Mặc dù thế, nhưng anh phải công nhận trong cuộc sống hàng ngày, mẹ lo cho anh rất chu đáo, anh không hề thiếu một thứ gì. Có chăng thiếu là thiếu tình mẫu tử nồng nàn của mẹ.

Tại sao mẹ lại lạnh lùng với mình như vậy? À, mà không pahri một mình mình, mà hình như vaowis ai mẹ cũng vậy. Bà luôn luôn lạnh lùng và xa cách. Có lẽ đó là tính cách của bà.

Thoại Vũ kéo cái chăn mỏng lên đắp ngang ngực cho mẹ, rồi đứng lên, khép cửa phòng lại. Anh thọc tay vào túi áo, lững thững đi xuống lầu. Anh đến ngồi đối diện với cha.

Ông Nhật Tân vẫn nét mặt trầm ngâm đăm chiêu. Hfnh như ông đang suy nghĩ về một điều gì đó.
- Ba à! Ba uống trà không con pha cho.

Ông Nhật Tân khẽ gật đầu. Thoại Vũ mở bình trà ra xem, anh cho thêm một ít trà lài vào bình, rồi đổ nước sôi vào. Chờ một chút cho ra trà, anh rót một tách đẩy tới trước mặt cha:
- Mời ba uống trà. – Anh nói.

Ông Nhật Tân khẽ gật gù, cũng không nói tiếng nào. Thoại Vũ cũng không dám quấy rầy cha. Anh ngồi lặng lẽ uống trà và quan sát cha mình.

Anh cảm thấy chưa có người đàn ông nào ít nói như cha anh, ông gần như tiết kiệm từng lời nói một, chỉ nói khi nào thạt cần thiết Anh nhớ lại, tuổi thơ anh là một chuỗi ngày sống thiếu vắng bóng cha. Những chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài, những lần về nhà vội vã, rồi lại vội vã ra đi. Khi anh lớn lên trở thành bác sĩ, cha anh không còn thường xuyên đi công tác xa nữa, nhưng ông lại lao vào công việc ở cơ quan. Dường như ông không thích quay về nhà. Sáng sớm ông ra khỏi cửa và thật tối ông mới quay về. Cơm nước xong, có khi ông vào phòng làm việc, có khi vòa luôn phòng ngủ đóng của lại và ở luôn trong đó. Anh chẳng biết tại sao, nhưng từ khi anh trưởng thành, anh đã thấy cha mẹ hình như không bao giờ ngủ chung phòng với nhua, có lần anh đánh bạo hỏi mẹ thì chỉ thấy mẹ nói:
- Bố mẹ từ hòi còn trẻ ít sống gần nhau nên hầu như ai cũng có cuộc sống độc lập của mình. Ba mẹ thích sống thế.

Nghe giải thích có vẻ như không hợp lý lắm, nhưng thôi, Thoại Vũ cũng không tiện hỏi nữa.

Chưa bao giờ anh thấy cha mẹ to tiếng cãi vã nhau, nhưng anh cũng không thấy họ thân mật như những cặp vợ chồng khác.
Họ luôn chào hỏi, nói chuyện các vấn đề liên quan đến cuộc sống gia đình một cách rất khách sáo, nhẹ nhàng nhưng không thân thiện lắm.

Anh biết, từ khi hiểu thế nào là cuộc sống, thế nào là hạnh phúc ở cuộc đời này, anh cảm thấy gia đình anh chỉ được cái vẻ bề ngoài. Nhưng thực tế bên trong là cái tổ lạnh chứ không phải là một “tổ ấm”. thật sự cha mẹ anh sống với nhau không có hạnh phúc. Còn lý do tại sao, đó là một câu hỏi luôn lởn vởn trong đầu anh.

Tiếng chuông đồng hồ kêu lênh binh… boong…
Bất giác Thoại Vũ ngước lên nhìn đồng hồ, anh lẩm nhẩm:
- Mới đó đã ba giờ sáng rồi. Nhanh quá!

Ông Nhật Tân lên tiếng:
- con đi ngủ đi. Mai còn phải đi làm.

Thoại Vũ nhìn ông rồi nói:
- Ba! Ba nghĩ sao về chuyện đã xảy ra trong nhà mình hôm nay?

Ông Nhật Tân trầm ngâm giây lát:
- Ba cũng không biết nữ. – Ông nói. – Mọi việc diễn ra thật bất ngờ.
- Con nghĩ không phải là kẻ trộm. Nhà ta chẳng mất thứ gì. Và nếu là trộm, chúng càng lén lút hoạt động chứ không ầm ĩ gây ra tiếng động như vậy.
- Đúng! – Ông Nhật Tân xác nhận.

Thoại Vũ nói tiesp những nghi ngờ của mình:
- Hình như có ai đó đang cố tình phá phách nhà ta. Tại sao lại phải giết con chó mực? Tại sao lại quẳng xác nó vào phòng mẹ để nhằm mục đích gì?

Ông Nhật Tân phán xét:
- Ba nghĩ mục tiêu tấn công là mẹ con. Thời gian gần đay mẹ con đã trông thấy điều gì đó. Đại loại như bị một con quỷ nào đó ám mình. Rồi sau đó xảy ra việc này.
- Ba à! Nhà ta có gây thù chuốc oàn với ai không hả ba?

Ông Nhật Tân lắc nhẹ đầu:
- Ba cũng không rõ nữa. Nhưng chắc là không. Con thấy đó, gia đình ta rất ít giao du với ai. Mà cũng không gây thù chuốc oàn gì cả.

Thoại Vũ chống tay lên cằm, như tự nói chính mình:
- Vậy thì tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyên kinh khủng thế này?
- Thôi, con đi ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Chuyện tới đâu hay tới đấy, có nghĩ cũng không ích gì.

Thoại Vũ đứng lên:
- Ba cũng đi ngủ đi. Con nghỉ một chút, sáng mai con phải đi làm. – Anh đứng lên đi được mấy bước, chợt hỏi. – À, ba ơi! Chúng ta có cần báo cho cảnh sát không hả ba?
- Thôi con ạ! – Ông Nhật Tân lắc đầu. – Không cần đâu. Ba không thích ầm ĩ, vả lại nhà ta cũng chưa mất gì cả.

Thoại Vũ nghe theo ý kiến của cha. Anh vào phòng ngủ ngả lưng xuống giường, đôi mắt ríu lại. Giấc ngủ ập đến đầy mộng mỵ. Anh mơ thấy mình đang bơi dưới biển, nhưng không phải với màu nước biển xanh ngọc ngà mà là một màu đỏ ối, như máu. Máu thấm vào người anh đỏ chót, máu đặc quện kéo tay chân anh lại, càng cố bơi, anh càng thấy mình dường như càng bị chìm xuống, chìm xuống…

Một buổi sáng của thành phố biển, bắt đàu bằng những ngọn gió lành, ùa vào từ lòng đại dương sâu thẳm.

Như mọi ngày, chiếc xe rác của công ty vệ sinh dừng lại ở các thùng rác công cộng. Những người công nhân mặc đồ màu vàng, đeo găng tay màu xanh bước xuống. Họ bưng các thùng rác đổ lên xe. Họ làm việc sớm vì muốn khi thức giấc, người người sẽ được đi trên những con đường sạch đẹp thơm tho mùi nắng mới.

Một công nhân bưng thùng rác trước nhà số 23 lên, anh ta thấy nằng nặng khác thường liền nói:
- Trời! Bỏ cái gì trong này nặng dữ vậy?

Anh đứng phía trên nói xuống:
- Đưa nhanh lên đây cho tao đổ lên xe. Họ bỏ cái gì thì kệ họ, nhưng chắc chắn không phải là vàng đâu.

Anh công nhân khệ nệ bưng thùng rác lên nói:
- Mày để mắt xem thử là cái gì? Nhiều khi là máy móc gì đó còn có thể xài được, hoặc bán được. Nhà giàu đôi khi xài sang lắm. Như bữa trước tao lượm được cái quạt về sửa sơ qua là chày vù vù.

Những bài luận tiếng anh miễn phí http://language123.blogspot.com:
An Incident I Will Never Forget
Describe Your Hobby
Describing The Best Friend
Bài Luận Tiếng Anh Hay
Describe A Visit You Have Made To A Factory
Describing The Best Friend
Ideal Teacher
Cách Viết Tiếng Anh
Money Is The Root Of All Evil
Những Bài Luận Tiếng Anh
Essay On Picnic
Cac Bai English Essay Hay
Describing My Best Friend
Do You Think That Homework Should Be Abolished
Importance Of Examinations
Cac Bai Essay Hay
Essay On Picnic
Good Manner
Living In The Country
Difficulties In Learning English