Tuesday, January 6, 2009

Chiếc khăn định mệnh 6 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 6

Anh đứng nhìn một lúc thật lâu, rồi mới quay vào giường. Xem sách giải trí một lúc thì anh lại thiếp đi, không biết là bao lâu, chắc là khoảng nữa đêm gì đó, Thoại Vũ nghe loáng thoáng tiếng con chó mực sủa inh ỏi. Nhưng vì buồn ngủ quá, anh cũng thiếp đi. Bất ngờ một lúc sau anh nghe có tiếng hét thất thanh của mẹ anh ở phòng kế bên cùng một lúc với tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng.

Thoại Vũ tung mền phóng ra khỏi phòng chạy như bay về phía có tiếng thét. Anh xô mạnh cửa phòng chạy ào vào.

Một cảnh tượng kinh khủng hiện ra trước mắt. Cửa sổ kính vỡ tan tành, những mảnh gường rơi vãi khắp phòng và xác con mực bị xé toạc làm hai. Máu me đầm đìa nằm dưới sàn nhà. Con chó chết mà hai mắt vẫn trợn tròng lên. Nó đã phải chết, một cái chết thật là khủng khiếp, nên dấu ấn của sự hoảng sợ vẫn còn hằn sâu trong đôi mắt của nó.

Thoại Vũ sau giây phút bàng hoàng, anh đảo mắt khắp phòng nhưng không thấy mẹ đâu.
- Mẹ! Mẹ! – Anh hốt hoảng kêu lên. – mẹ đang ở đâu?

Vừa lúc đó cha anh và chị giúp việc cũng lao vào phòng. Nhìn thấy cảnh tượn ấy, chị người làm ôm mặt rú lên, chạy vụt ra sau cánh cửa đứng nấp. Còn ông Nhật Tân thì đưa tay chặn ngang ngực mình thốt lên:
- Trời! Chuyện gì kinh khủng vậy?

Thoại Vũ nôn nóng tìm mẹ nên không để ý đến cảm xúc của mọi người. Anh tiếp tục tìm kiếm mẹ.
- Mẹ! Mẹ ơi!

Vừa gọi, Thoại Vũ vừa tung chăn gối khắp phòng, xới tung chiếc giường ra tìm mẹ.

Bỗng anh nghe có tiếng thở mạnh dưới gầm giường, Thoại Vũ bò xuống đất, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Một hình ảnh thật tội nghiệp, mẹ anh đang nằm sắp dưới đất, người cứ run lên bần bật. Thoại Vũ thò tay nắm chân bà kéo ra.

Bà Minh Tuyền hét lên hoảng loạn:
- Đừng! Đừng! tha cho tôi, tôi sợ lắm… tôi sợ lắm…
- Mẹ! Con đây mà mẹ! Con đây.

Dù cho Thoại Vũ cố nói thế nào, bà Minh Tuyền vẫn hét lên hoảng loạn. Phải khó khăn lắm anh và ông Nhật Tân mới lôi bà ra khỏi gầm giường.

Vừa nhìn thấy Thoại Vũ bà ôm mặt hét to:
- Con quỷ đen, mày đi đi, tại sao mày ám tao.

Thoại Vũ kinh ngạc nhìn mẹ anh:
- Con đây mà, mẹ nói gì khôngỳ vậy. Con quỷ đen nào?
Bà Minh Tuyền ôm đầu vụt chạy ra la hét hoảng loạn. Thoại Vũ chạy theo ôm chầm lấy mẹ.

Ông Nhật Tân lên tiếng:
- Mẹ con đang trong cơn hoảng loạn không biết gì đâu. Con mau về phòng đem thuốc an thần sang đây tiêm cho mẹ một mũi.
- Dạ! Ba giữ chặt lấy mẹ giùm con.

Nói rồi Thoại Vũ nhanh chân chạy đi. Khi anh quay lại, ba anh đã dìu được mẹ lên giường. Thoại Vũ tiêm cho bà một mũi thuốc an thần. Bà còn khóc lóc thêm một chút nữa rồi thiếp đi khi thuốc đã ngấm.

Chờ cho bà Minh Tuyền chìm vào giấc ngủ sâu, Thoại Vũ và ba anh mới rời khỏi giường. Lúc bấy giờ họ mới có dịp nhìn kĩ lại căn phòng. Bất giác Thoại Vũ rùng mình khi nhìn kỹ cái xác con chó mực.


- Thật là khủng khiếp. Làm sao thân thể con mực lại có thể bị sé toạc làm hai như thế này. – Anh kêu lên.

Ông Nhật Tân tiến tới thêm một chút nữa, quan sát kỹ xác con mực.

Ông nói:
- Đúng là xác nó đã bị xé ra. – Quan sát những thớ thịt bầy nhầy, tua tủa, ông nói tiếp. – Nếu dùng dao xả con chó ra làm hai, cũng phải cần tới một sức mạnh ghê gớm lắm. Nhưng dùng dao thì các thớ thịt của con chó không bị bầy nhầy như thế này.

Thoại Vũ cau mày:
- Theo như con thấy, con mực đã bị một khôngẻ nào đó cầm hai chân sau dùng sức mạnh xé toạc thân nó ra làm hai.

Ông Nhật Tân lấy hai tay bịt mũi lại, khi nghe mùi máu tanh trong xác con mực bốc lên nồng nặc.

- Ai? Kẻ nào…- ông nói gần như là lời thì thào. – Tại sao lại tấn công nhà chúng ta, với mục đích gì chứ?

Thoại Vũ lắc đầu:
- Con cũng không biết nữa. Thời gian gần đay con hay thấy mẹ la hét hoảng loạn. Lúc nào hỏi mẹ, mẹ cũng nói đã trông thấy một con quỷ, người đầy lông lá, mắt đỏ đục ngầu. Con cứ nghĩ là mẹ gặp ác mộng. Thwucj hư ra sao chưa rõ. Nhưng chuyện này xảy ra nghiêm trọng thật.

Ông Nhật Tân thở dài:
- Chẳng biết còn điều bất hạnh gì nữa sẽ diễn ra trong ngôi nhà này. – Nói rồi ông đưa mắt nhìn quanh căn phòng. – Thôi! Chúng ta mỗi người một tay để dọn đi.
Thoại Vũ nhìn xung quanh không thấy chị giúp việc đâu, bèn kêu to lên:
- Chị Ba ơi! Chị Ba.
- Tôi… tôi đây…

Nghe giọng nói nhưng không thấy người đâ. Thoại Vũ ngạc nhiên hỏi lớn:
- Ủa, chị đang ở đâu vậy?

Lúc bấy giờ, chị Ba mới từ sau cánh cửa phòng bước ra mặt tái xanh, chân tay run lẩy bẩy. Chị quay mặt đi không dám nhìn xác con mực.

Thấy dáng vẻ tội nghiệp của chị ta, Thoại Vũ nói:
- Chị xuống nhà, tìm cho tôi một cái bao tải, lấy chổi và đồ hốt rác đem lên đây giúp tôi.
- Dạ

Chị người làm lấm lét nhìn xung quanh như sợ ai đó sẽ nhảy ra vồ lấy mình. Lúc chị ta mang những thứ đồ Thoại Vũ bảo đem lên, trông nét mặt sợ hãi của chị ta, Thoại Vũ nói:
- Thôi chị ra ngoài đi, để đó tôi dọn cho.

Chị Ba áy náy trong lòng, vì lẽ ra nhiệm vụ dọn dẹp phải là của chị nhưng lại để cho cậu chủ làm, chị thấy coi không được. Nhưng khi nhìn vào xác con mực và vũng máu tươi, chị chỉ muốn nôn ra.

Chị ôm ngực, cắm đầu chạy vào toilet của bà chủ để mặc các thứ tuôn ra.

Thoại Vũ là một bác sĩ, anh từng tiếp xúc với xác chết, với máu rất nhiều nhưng anh chưa bao giờ anh thấy khó chịu cộng thêm cảm giác sợ hãi như thế này.
- Ba! Ba giúp con một tay. – Anh nói. – Ba mở rộng miệng bao ra.

Ông Nhật Tân cầm cái bao lên, mở to miệng bao ra. Đồng thời ngửa đầu ra sau, mắt nhắm lại.

Thoại Vũ lấy hết can đảm, nắm một cái chân sau của con chó mực xách lên, màu từ trong cái xác tuôn ra òng ọc, bốc mùi tanh ói.

Thoại Vũ bỏ một nửa cái xác con chó vào bao bố rồi tiếp tục xách nửa cái xác còn lại bỏ vào.
- Được rồi, ba ra ngoài đi, coi chừng giẫm lên mãnh kính vớ. Để con dọn cho.

Ông Nhật Tân cũng muốn giúp con một tay, nhưng thật sự cái mùi tanh tưởi kia đã làm cho đầu ông choáng váng, ông bước ra ngoài.

Thoại Vũ dùng chổi gom những mảnh kính vở lại, hốt đổ vào bao, khi hiện trường cơ bản đã dọn sạch, anh lên tiếng:
- Chị Ba ơi! Cho tôi nhờ một chút.

Chị Ba từ phòng tắm bước ra, trên gương mặt còn đọng đầy nỗi sợ hãi.
- Chiij làm ơn giúp tôi một tay. Tôi đã dọn sạch rồi. Bây giờ chị lau nhà lại cho thật sạch. Nhớ dùm Vim lau nhà, tẩy cho hết mùi máu tanh.
- Dạ!

Nhìn dáng chị Ba, Vũ nghi ngờ hỏi lại:
- Chị có chắc là làm được không?

Các bài luận tiếng anh miễn phí trên http://language123.blogspot.com:
Describe Friend
Describe Friend
Essay Mẫu
Nhung Bai Luan Mau Tieng Anh
Viết Luận Tiếng Anh Hay
Cach Viet Bai Luan Tieng Anh
Nhung Bai Viet Tieng Anh Hay
Writing In Any Language Is Difficult
Luan Tieng Anh
Essay On A Narrow Escape
An Ideal Teacher
Which Part Of Your Country Would You Prefer To Live In
Viet Luan Tieng Anh
Luan Tieng Anh
Mathematics Is Essential To Progress Of Human
Nhung Bai Luan Mau
My Favorite Sport Essay
Essay English Living In The Country
Travelling As A Means Of Education