Tuesday, January 13, 2009

Chiếc khăn định mệnh 14 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 14

Anh thận trọng vỗ nhẹ vai Lâm Giang:
- Đừng sợ, đã có anh đây.

Rồi anh hỏi lại đôi thanh niên:
- Các bạn có chắc là mình đã nhìn thấy gì không? Hay… các bạn nhìn nhầm, chỉ là một người nào đó?
- Không, không thể… - Cả hai cùng thốt lên một lần, cô gái vẫn ôm chặt người yêu.

Anh thanh niên kể:
- Lúc đầu tụi em cũng nghĩ là một người nào đó, nên cứ vẫn thong thả nắm tay nhau đi dạo. Nhưng thật bất ngờ, khitowis gần cái khối đen đó… chúng em thấy rõ đó là một con người, à không, một con quỷ mình đầy lông lá màu đen. Lúc chúng em tới gần, nó quay phắt lại nhìn, đôi mắt nó đỏ như lửa, to lộ ra ngoài. Thật là khủng khiếp.

Cô gái níu tay người yêu:
- Về thôi, em sợ quá.

Chàng thanh niên gật đầu chào hai người rồi dìu cô gái đi.

Thoại Vũ nghe rõ nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Lâm Giang. Anh ôm nhẹ cô trong tay và nói:
- Đừng sợ. Có thể họ nhìn nhầm thôi.
- Không. Em cũng đã từng thấy…

Lâm Giang thì thào. Thoại Vũ đẩy nhẹ Lâm Giang ra, đối mặt nhìn cô:
- Em nói sao? Em đã nhìn thấy gì?
- Em cũng đã từng nhìn thấy một bóng đen to lớn, lao vút từ lùm cây này sang cây khác. Lúc đó trời tối lắm, em không thể nhìn thấy lông lá gì trên người nó. Chỉ thấy một khối đen to lớn chuyển động.
- Em thấy ở đâu? – Thoại Vũ hơi căng thẳng một chút.

Lâm Giang ngập ngừng:
- Từ… từ bên nhà anh. Trên cây vú sửa, nó nhảy sang nhà em rồi phóng ra bên ngoài biến mất trong màn đêm.

Thoại Vũ khẽ rùng mình. Anh nhớ đến nhữn gcaau chuyện mẹ kể về con quỷ đen, mà anh cho la gặp ác mộng hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng. Rồi đến cái chết tàn nhẫn của con chó mực. Nay đến lời kể của đôi trai gái lúc nãy và lời nói của Lâm Giang bây giờ… Anh tổng hợp nhanh những tình tiết xoay quanh câu chuyện con quỷ đen.

Bất giác anh rùng mình ớn lạnh. Chẳng lẽ chuyện con quỷ là có thật sao?
- Mình về thôi! – anh nói và dìu Lâm Giang đi. Cô vẫn còn run rẩy.

Giọng Lâm Giang thoang thoảng bay trong gió.
- Em… em sợ quá…

Thoại Vũ khoác vai cô, để cho Lâm Giang tựa người vào thân thể rắn chắc của mình. Anh muốn được che chở cho cô, muốn cô được bình an khi ở bên cạnh anh.

Về tới trước cổng, Lâm Giang bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Cô ngượng ngùng khi thấy mình đứng tựa người vào Thoại Vũ.

Cô lúng búng trong miệng:
- Xin lỗi anh, vì em quá sợ hãi…

Thoại Vũ vỗ nhẹ lên má cô:
- Không có gì, đừng nghĩ lung tung. Thôi vào ngủ đi. Nhớ gạt mọi hình ảnh xấu sang một bên, hãy nghĩ tới những gì đẹp nhất xảy ra những ngày gần đây. Hãy mơ một giấc mơ thật tuyệt.
- Cám ơn anh. Chúc anh ngủ ngon.

Lâm Giang đưa tay bấm chuông. Chị Loan ra mở cửa. Lâm Giang gật đầu chào Thoại Vũ một lần nữa. Anh mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô. Chờ cho Lâm Giang vào hẳn trong nhà, Thoại Vũ mới quay lưng đi về phía nhà mình.

Vừa thấy Lâm Giang bước vào nhà, trên người khoác một chiếc áo khoác của đàn ông, mẹ cô nhận ra ngay và hỏi:
- Áo của ai vậy con? Sao con về trễ vậy?

Lâm Giang bây giờ mới nhìn lại mình. Thì ra cô đã quên trả chiếc áo cho bác sĩ Vũ.

Một thoáng lúng túng hiện lên trên mặt Lâm Giang:
- Dạ… dạ… đây là áo của bác sĩ Vũ ạ.
- Bác sĩ Vũ… - bà Lâm Ngọc kêu lên nho nhỏ tỏ vẻ ngạc nhiên. – Sao lại có bác sĩ Vũ ở đây hả con. Con nói với mẹ là đi dự sinh nhật bạn mà.
- Vâng… con đi dự sinh nhật… nhưng… - Cô ngừng nói và nhìn cô giúp việc. – Làm ơn cho em xin ly nước.

Bây giờ bà Lâm Ngọc mới nhìn kỹ mặt con gái mình. Bà lo lắng lại gần bên con:
- Hình như có chuyện không ổn. Sao mặt con tái xanh vậy?

Lâm Giang đưa tay nhận ly nước, uống cạn một hơi. Cô trấn tỉnh mình, rồi thuật lại câu chuyện cho mẹ nghe.
Cả bà Lâm Ngọc và cô Loan đều toát mồ hôi.

Nghe xong câu chuyện, cô Loan co rúm người lại.
- Trời! Có quỷ thật sao, nghe mà lạnh người quá.
- Bà Lâm Ngọc cố xua đuổi nhữn gý nghĩ hắc ám ra khỏi đầu con gái:
- - Thôi đừng nghĩ ngợi gì nữa, đi ngủ đi con. Có thể họ nhìn nhầm thôi.
- Không. Cả hai đều cả quyết như vậy mà. Vả lại… mẹ à… - Lâm Giang ngập ngừng. – Mẹ có nhớ không, cách đây không lâu, con cũng có kể cho mẹ nghe, con thấy một bóng đen cao to khác thường nhảy từ nhà bác sĩ Vũ sang nhà ta rồi phóng ra đường. Con chắc là lúc đó mình không nhìn lầm đâu.




Bài luận tiếng anh miễn phí
http://language123.blogspot.com:


Essay On My Favourite Game
Writing In Any Language Is Difficult
Importance Of Rivers
Cac Bai Viet Bang Tieng Anh
Bài Mẫu Tiếng Anh
Ideal Teacher
Advantages And Disadvantages Of Money
英语作文how Do You Make A Good Impress In The Job
Bài Luận Anh Văn
An Ideal Teacher
Failure Is The Mother Of Success
Disadvantages Of Cinema
Describe Your Hobby
Tieng Anh Bai Luan
Describing My Best Friend
Commerce As A Means Of Spreading Civilization
Viet Bai Luan Tieng Anh
Introduce Yourself
Bai Luan Anh Van Mau
Essay Mau