Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 7 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 7

Hương sốt ruột:
- Vậy là gì?

Giọng bà vú nhỏ hơn:
- Trở thành tình địch của nhau!
- Chuyện ấy bao lâu thì mẹ con mới phát hiện?
- Lâu lắm. Có lẽ lúc họ còn chơi với nhau, trước ngà ba mẹ cô chưa cưới nhau.
- Vú nói…?

Vú Hai ngừng kể, có lẽ bà cũng đang xúc động mạnh khi kể lại chuyện cũ. Lát sau bà tiếp:
- Họ là tình địch của nhau từ ngày còn đi học. Cho đến tận ngày mẹ cô mất.
- Vậy ông Khanh ấy là gì của mẹ con?

Vú Hai lắc đầu:
- Vú không rõ lắm. Nhưng sao cô không đọc hai chữ viết tắt ở chiếc khăn tay?
- KN? Là gì vậy vú?
- Vú nghĩ đó là chữ Khanh và Ngọc.

Hương kêu lên:
- Vậy mà con không nghĩ ra! Nhưng…

Hương có cảm giác như mình đang lạc vào mê hồn trận, điều mà tự bao giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới.
- Vú có biết tại sao bà Ngọc đã có ông Khanh ấy rồi mà còn dính tới ba con? Tại sao vậy? Và tại sao mẹ con lại ghét hai cái tên KN đến như vậy?

Bà vú nhẹ thở dài:
- Tôi chẳng hiểu gì ngoài những điều đã nói với cô. Tôi hơi mệt, nên có lẽ bữa cơm…

Hương khoác áo ấm và bảo:
- Trưa nay vú khỏi phải lo cơm, con có việc ra ngoài.
- Cô chớ có đi đâu nhiều, sức khỏe của cô còn yếu…

Hương cười:
- Vú đừng lo, chính sự tù túng trong nhà còn dễ làm cho con bệnh nặng hơn.

Thùy Hương gọi xe đi thẳng ra nghĩa trang, lần này cô quyết một mình gặp mẹ.

Một lần nữa Hương sững người lại, khi nhìn thấy một bó Mimosa tươi nằm trước mộ bia. Có khác lần trước là lần này kèm theo một mẩu giấy nhỏ gài ở chỗ cuống hoa. Chữ viết rất vội, nhưng nhìn qua là thấy giống với cữ của mẹ trong hộp kỷ vật. Nhưng hơi run tay khi cầm mẩu giấy lên, chỉ hai dòng chữ ngắn gọn: “Cuộc sống của con sẽ không được yên bình nữa rồi. Hãy đưa nguyên cái tách trà mẹ để lại trong hộp đi nhờ người ta phân chất vết nâu dính trên đó…”.
- Mẹ ơi!

Hương nhìn quanh vì cảm giác như mẹ mình đứng gần đó. Cô vừa gọi vừa bật khóc:
- Mẹ sống hay chết, là ma hay người thì cũng ra với con. Con muốn được gặp mẹ, chứ không muốn như thế này. Ra đây đi mẹ.

Bốn bề yên lặng. Nghĩa trang buổi sáng hầu như chẳng có bóng người. Ôm bó hoa trên tay, Hương lại chạy vòng vòng qua các hàng bia mộ để tìm. Chợt có ai đó hỏi:
- Cô tìm ai vậy?

Nhìn người đàn ông có tuổi với cây cuốc trên tay, Hương hỏi:
- Bác có thấy ai vừa ở đây đi ra không? Một người phụ nữ…

Người giữ nghĩa trang lắc đầu:
- Từ sáng tới giờ chỉ có cô là người đầu tiên vào đây.

Chợt nhìn thấy bó hoa Mimosa trên tay Hương, ông ngạc nhiên:
- Dạ…

Ông tỏ vẻ sợ hãi:
- Không nên đâu! Từ mấy năm rồi, hễ ai mà hái dù là một cành nhỏ thì sẽ bị quở ngay!

Hương ngạc nhiên:
- Quở là sao, bác?
- Tôi giữ nghĩa trang và quét dọn, nhổ cỏ ở đây. Có lần thấy Mimosa nở đẹp quá tôi hái đem về chưg, không ngờ hài được một nhánh hoa thì bỗng tôi thấy tối sầm trước mắt, lảo đảo muốn té. Sau đó về nhà tôi bị bệnh một trận tưởng chết mà chẳng biết mình bị bệnh gì!
- Có chuyện ấy sao?

Nghĩ là cô gái này không tin, ông ta kể tiếp:
- Sau đó có mấy người đi thăm mộ, thấy hoa đẹp tới hái, nhưng vừa hái xong thì bị hoa mắt, hắt hơ và phát ho đến gần tắt thửo và có người đã vừa ho vừa thổ huyết tại chỗ. Từ đó người ta đồn đó là cây Mimosa có ma!

Rồi ông ta hạ thấp giọng, vẻ sợ hãi:
- Nhiều người mướn tôi đốn hạ cây hoa đó, người tôi không dám, chỉ thỉnh thoảng đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần. Còn cô, có lẽ cô chưa biết chuyện tôi vừa kể, nên mới…

Ông ta nhìn Hương với vẻ ái ngại. Hương buog một câu làm ông giật mình:
- Mộ đó là của mẹ tôi. Cây Mimosa đó được trồng trước đầu mộ là để cho mẹ tôi ngắm…

Free English essays
http://language123.blogspot.com

The Importance Of Agriculture
Importance Of Reading Newspaper
Give Your Opinion About Instinct And Reason
Tell About The Memories Of Your Childhood
The Cause Of Obesity
Importance Of Newspaper
Nhung Bai Luan Mau Anh
Advantages And Disadvantages Of Going To The Cinema
Essay Mẫu
How Can I Become The Person I Want To Be?