Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 5 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 5

Người đàn ông ăn mặc lịch sự, tuy có đứng tuổi nhưng vẫn còn phong độ, nếu không nói là còn khá trẻ so với tuổi, ông ta xuống xe ở bên kia đường và đi bộ sang bên này, dáng đi chắc và nhanh. Nhìn qua ngôi nhà một lượt, ông ta gật đầu hài lòng vì sự chính xác của mình.
- Mời ông đi xe ngựa tham quan thành phố!

Bác xà-ích đánh xe thấy khách sang liền mời nhiệt tình. Tuy nhiên người đàn ông chỉ nhẹ lắc đầu từ chối rồi lại tiếp tục nhìn vào nhà. Thấy vậy bác xà-ích hỏi:
- Ông tìm nhà ai?
- Biệt thư Mimosa, có phải đây không?

Bác xà-ích nhanh nhẩu:
- Đúng là nhà đó. Hồi xưa có gắn bản đề rõ biệt thự Mimosa, người lâu lắm rồi người ta đã gỡ đi. Hình như cũng lâu lắm rồi không có ai ở…

Lời ông ta vừa dứt thì đã nghe có tiếng hỏi phía sau:
- Ai tìm gì?

Bà vú Hai xách giỏ thức ăn, có lẽ vừa đi chợ về. Bà nhìn vị khách lạ rồi lặp lại câu hỏi:
- Ông tìm ai?

Vị khách hơi lúng túng:
- À… tôi… tôi từ xa về. Tôi muốn hỏi ông… Tâm. Ông thiện Tâm, trước là chủ ngôi biệt thự này. Biệt thự Mimosa phải không?

Giọng vú Hai thiện cảm hơn:
- Vậy ra ông là bạn của ông chủ? Ông ở bên kia mới về?

Người đàn ông đáp trôi chảy hơn:
- Dạ, tôi từ Pháp vừa về và định ghé thăm…

Vú Hai nhanh miệng:
- Ông chủ định cư bên đó, ông không gặp sao?
- Dạ… dạ có. Nhưng tôi muốn gặp… bà chủ. Bà…

Vú Hai cau mày:
- Bà chủ mất lâu rồi, ông không biết? Hay là ông hỏi bà Ngọc?

Người khách hơi giật mình khi nghe nhắc đến tên Ngọc. Tuy nhiên ông ta đã rất nhanh miệng:

- Ồ không, tôi hỏi bà chủ Mimosa, bà Bảo Châu?
- Mất lâu rồi.
- Vậy bà là…?
- Tôi là vú em lâu đời trong nhà này. Tôi nhớ hình như ông đã từng có tới đây?
- Dạ, đúng rồi. Tôi là Khanh. Có phải ngày xưa bà từng gọi lôn tôi là Sở Khanh đây không?
- Ồ, thì ra là ông! Hồi đó ông chủ thường mời ông tới chơi, nhưng chẳng hiểu sao trước khi bà chủ toi mất vài ba năm không thấy ông ghé?

Mở cửa mời khách vào nhà, vú Hai định lên tiếng gọi Thùy Hương, nhưng ngại giờ này cô chủ còn ngủ, nên bà lại thôi. Bà đi cất giỏ thức ăn xong trở ra với ly nước lọc trên tay:
- Nhà không có đàn ông nên cũng không sẵn trà, ông dùng tạm nước lọc.

Nhìn một lượt khắp phòng, vị khách hỏi:
- Bà ở với ai?
- Lâu nay tôi ở Sài Gòn, nhà này đóng cửa. Nay cô Ba từ Mỹ về định ở lâu dài nên tôi mới lên đây vài tuần nay. Chắc ông cũng mới về nước?
- Dạ, toi mới về được mấy hôm. Mà nè, bà nói ở với cô nào, Mỹ Hương hay Thùy Hương?
- Ông còn nhớ cả mấy cô con gái ông bà chủ, chẳng bù cho tôi vẫn cứ lẫn lộn tên hai cô mãi. Ở đây là Thùy Hương- người lâu nay ở Mỹ, còn Mỹ Hương thì ở với ông chủ bên Pháp.

Vị khách có vẻ vui ra mặt:
- Có phải cô Hương này có bệnh… Hiện nay đã khỏe hẳn chưa?

Thấy ông ta quá ràh chuyện nhà, bà vú chợt đưa tay lên miệng ra dấu nói khẽ:
- Cô Ba tôi không thích ai nói về bệnh tình của mình. Ông không nên…

Ông ta vội vã:
- Tôi xin lỗi, tôi vô tình…

Đồng hồ trên tường đổ mười tiếng, vú Hai chợt nhớ tới bữa cơm:
- Ồ, xin lỗi ông, tôi phải đi lo cơm.

Trong lúc đứng dậy bà vú vô tình quơ đổ ly nước bắn cả vào người vị khách. Bà hoảng hốt:
- Dạ, xin lỗi ông.

Trong lúc bà còn lúng túng thì vị khách đã rút chiếc khăn tay màu trắng ra lau nhanh chỗ nước đổ vào người. Vú Hai bảo:
- Xin phiền ông bước sang ghế bên kia, để tôi lau chỗ nước vừa đổ.

Ông khách lách sang ghế đối diện, trong lúc di chuyển, ông ta vô tình làm rơi chiếc khăn vừa lau. Cả bà vú cũng không nhìn thấy.

Free English essays
http://language123.blogspot.com

A Frightening Experience
Bài Luận Tiếng Anh
My Last Holiday
Importance Of News Paper
Essay On Homework Should Be Abolished
Important Of Newspaper
What Do You Think Of Football Scholarship?
My Birthday I Celebrated
Importance Of Newspaper
An Ideal Teacher