Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 9 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 9

Dù không muốn mở cửa, nhưng khi nhìn thấy tờ án lệnh của tòa án, vú Hai đành phải mở cửa và mời hai người đàn ông vào nhà. Người đàn ông đeo kính trắng tự giới thiệu:
- Tôi là thừa phát lại Lâm Sáng, người tòa ủy nhiệm thi hành vụ này.
- Nhưng vụ này là vụ gì? Án lệnh về cái gì?

Ông thừa phát lại bảo người thư ký đi theo:
- Lấy hết hồ sư ra và đọc án lệnh cho bà ấy nghe.

Bà vú đưa tay ngăn lại:
- Tôi chỉ là người giúp việc. Phải đợi cô chủ tôi về thì các ông đọc cho cô ấy nghe, tôi đâu biết gì.
- Cô ấy đi đâu và bao giờ về?
- Cô chủ đi Sài Gòn, sớm lắm thì mai mới về và cũng có thể lâu hơn, bởi công việc riêng của cô ấy, tôi không rõ lắm.

Ông thừa phát lại vẻ không hài lòng:
- Chúng tôi không thể chờ. Vậy chúng tôi sẽ lập biên bản rồi, giao án lệnh cho bà, sau đó bà trao lại cho cô chủ. Mà cô ấy tên gì?
- Lê Thùy Hương, là con gái út của ông chủ nhà này, cô ấy thay mặt cha khi ông ấy ở nước ngoài.
- Được rồi, chúng tôi sẽ tiến hành mọi việc theo luật định.

Ông ta bảo thư ký ghi biên bản, xong đọc lại và buộc bà vú ký. Không cách nào từ chối, vú Hai phải ký nhưng lo lắg hỏi lại:
- Án lệnh này nói gì?

Người thừa phát lại giải thích:
- Án lệnh này do tòa án lập, tôi chỉ là người thừa hành tống đạt. Nội dung do tòa án đã ghi sẵn, bà cứ đọc.

Sau khi ký biên bản xong, vú Hai cầm tờ án lệnh rất muốn đọc ngay, nhưng phải chờ tiễn xong khách ra về, bà mới đeo kính và đọc. Nội dung án lệnh đã làm cho bà lạnh cả người, thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, sao lại thế này?

Những điều ghi trong án lệnh thật lạ lùng, họ phán rằng do ngôi nhà đã được bán đứt cho người khác, mọi thủ tục sang tên đã xong, nên hạn trong bảy ngày những người đang cư ngụ trong nhà phải dọn đi ngay, giao cho chủ mới!
- Sao lại có chuyện đó? Sao người bán lại là… ông chủ, ông Lê Thiện Tâm, trong khi chính con gái ông mới theo lệnh ông về đây ở chưa được một tháng?

Bao nhiêu câu hỏi làm cho vú Hai quay cuồng đầu óc. Vú đứng ngồi không yên cứ mong ngóng Thùy Hương về. Suốt đêm đó bà vú gần như thức trắng. Đến sáng hôm sau cũng may là Hương về kịp. Vừa bước vô nhà Hương đã nghe vú Hai nói ngay:
- Chờ cô mà tôi mất ăn mất ngủ. Cô Ba xem tờ giấy kia đi.

Hương bình tĩnh đọc tờ biên bản, rồi tờ án lệnh. Đọc xong hai tay cô run lên, suýt vò nát nó vứt đi, may có bà vú nhắc:
- Án lệnh của tòa, cô không nên…

Hương nói gần như thét lên:
- Những thứ này làm sao có thật! Làm sao ba con lại bán nhà này trong khi ông đã giữ nó từ mấy chục năm nay, vú biết mà!
- Bởi vậy tôi mới không tin. Bây giờ tíh sao cô Ba?

Hương quay ra cửa:
- Con sẽ đánh điện qua cho ba, con kêu ba con về.

Hương đi gần một giờ vầ trở về trong sắc diện thất thần. Thấy thế vú Hai hoảng hốt hỏi:
- Chuyện sao rồi, cô Ba?

Thùy Hương ngồi phệt xuống ghế, chán nản:
- Con đánh điện tín cả gọi điện thoại nữa, nhưng bên đó nói ba con bệnh nặng và đã nhập viện hơn tuần nay rồi. Cả chị Mỹ Hương cũng không có ở nhà.
- Mình làm sao đây, cô Ba? Tuần tới họ sẽ lấy nhà, rồi mình ở đâu?

Cầm tờ án lệnh, Hương dặn bà vú:
- Vú ở nhà nhớ đừng cho ai vào, dù bất cứ lý do gì. Con sẽ ra tòa án hỏi cho ra lẽ.

Dù chưa từng biết tòa án nằm ở đâu, cũng chẳng biết phải hỏi ai để rõ sự tình. Nhưng cuối cùng Hương cũng tới được phòng biẹn lý, nơi giải quyết vụ án. Người thư ký tiếp Hương vừa nhìn vào tờ án lệnh đã hỏi ngay:
- Có phải cô là Lê Thùy Hương, con gái út ông Lê Thiện Tâm?
- Dạ đúng tôi, tôi muốn biết…

Lấy xấp hồ sơ ra đặt trên bàn, anh thư ký bảo:
- Cô có thể xem để thấy rằng tòa đã làm đúng thủ tục pháp lý. Ngôi nhà trước đây có tên gọi là “biệt thự Mimosa” đã được ký giấy bán từ bên Pháp, có xác nhận đầy đủ của tòa án ở Paris. Đây, cô xem có phải chữ ký có thị thực của cha cô không? Chính ông Lê Thiện Tâm đã ký bán cách đây hai tuần và người được ông ấy ủy quyền về đây làm các thủ tục là vợ của ông ấy, tức mẹ cô.

Thùy Hương quá bức xúc nên la to lên, quên cả giữ ý:
- Làm gì có chuyện đó, ba tôi đang đau nặng, nằm bệnh viện. Còn mẹ tôi thì chết rồi, làm sao về đây được!

Anh thư ký tòa ngạc nhiên nhìn sững Hương. Anh ta lật một tờ giấy, trên đó có kẹp một dah thiếp ghi rõ danh tíh: Trần Bội Ngọc tức Jacqueline Ngọc – Paris, France, đưa cho cô xem:
- Đây, cô nhìn tờ danh thiếp.

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Describe A Teachers’ Day.
Manners Essay
Essay English
Importance Of Geography
Why Are Good Books Good Teachers And Friends?
A Frightening Experience
Importance Of Reading The Newspaper
Những Bài Luận Tiếng Anh
Money Is The Root Of All Evil Essays
Advantages And Disadvantages Of Money