Tuesday, January 20, 2009

Người đàn bà biến mất 11 - Người khăn trắng

Người đàn bà biến mất
Trang 11

Hương gục đầu vào gối và khóc. Giờ phút này chỉ có những giọt nước mắt mới có thể làm dịu đinỗi khổ trong lòng cô gái có thần kinh yếu đuối. Đồng hồ điểm mười hai tiếng mà Hương vẫn rấm rức khóc…

Có lẽ sau đó khá lâu Hương mới đi vào giấc ngủ…

Và ở ngoài cửa, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn cầu thang, hiện ra một người đàn bà. Toàn thân vận trang phục màu trắng, cả chiếc khăn trùm đầu cũng toàn trắng. Không thấy người ấy đi từ dưới cầu thang lên, nhưng đột ngột hiện ra và đứng im lặng trước cửa phòng ngay từ lúc bên trong còn vọng ra tiếng khóc của Hương, cho đến lúc tiếng khóc im bặt.

Nếu tinh ý, người ta sẽ nghe người đó cũng đang khóc. Đôi vai gầy của bà rung lên nhè nhẹ…
- Ủa, cô Ba giờ này còn thức sao?

Tiếng của bà vú. Từ dưới cầu thang bà đi lên, nhìn người đứng ngoài cửa bà ngỡ là Thùy Hương.

Tiếng hỏi của bà vú đã làm cho người đàn bà giật mình quay lại. Ánh mắt họ chạm nhau và…
- Trời ơi!

Tiếng thất thanh của vú Hai khi bà nhìn vào gương mặt người đối diện. Thoắt cái người vận toàn màu trắng biến nhanh vào bóng tối hành lang còn bà vú thì ngất lịm…

Khi Hương tỉnh giấc, cô như có linh tíh gì đó nên bước ra mở cửa.
- Vú Hai!

Hương bật đèn lên và bế xốc bà vú dậy, cố đưa vào phòng. Khi vừa mở mắt ra bà vú đã kêu thét lên lần nữa:
- Trời ơi bà chủ!

Hương ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy vú?

Ôm lấy Hương, bà khóc rưng rức:
- Đúng rồi cô Ba ơi, bà chủ về đây! Tôi gặp…

Hương hấp tấp:
- Chuyện ra sao, vú nói con nghe coi.

Bà vú lấy lại bih tĩnh thuật lại chuyện vừa rồi. Kể xong bà còn quả quyết:
- Không thể sai được, dù mặt bà chủ có gầy hơn, xanh hơn, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay. Bà chủ cũng nhận ra tôi nữa…

Không một chút sợ hãi, Hương nói, giọng tiếc nuối:
- Phải chi con gặp mẹ. Con đang rất cần có mẹ, vú ơi!

Với bệnh tình chưa ổn định rồi lại mất ngủ nhiều đêm trong tâm trạng bồi hồi xúc cảm nên Hương có cảm giac mình sắp gục ngã. Tuy nhiên mỗi lần nhớ đến mẹ thì cô lại thây tinh thần phấn chấn hơn. Hôm nay cũng thế, đợi khi bà vú Hai xách giỏ đi chợ, khóa hẳn cổng lại, Hương trở và nhà và thay vì lên phòng riêng, cô lại vào căn phòng ở tầng trệt, nơi bà vú nói là phòng riêng của cha mẹ.

Đã tìm được xâu chìa khó cũ, nên việc mở cửa phòng chỉ mất chưa đầy một phút. Căn phòng sáng và sạch, trái với ý nghĩ của Hương là nó phải tối tăm và bụi bặm vì đã ngót chục năm rồi bỏ hoang.

Đó là điều lạ thứ nhất. Còn điều lạ thứ hai là ở giữa chiếc bàn phấn đang có một lọ hoa sực nức căn phòng. Chẳng khác nào một căn phòng có người đang ở!

Sửng sờ một lúc, Hương bước nhẹ tới chỗ bàn phấn, đôi tay cô chạm vào những cánh hoa và một cảm giác lâng lâng khó tả, chẳng khác một người bệnh nặng được hít dưỡng khí. Ngồi xuống ghế, nhẹ tay kéo bàn phấn ra, Hương càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy mấy hộp phấn, kem thoa mặt và cả một thỏi son dùng dang dở, còn tươi. Ngoài ra còn có một chiếc lược bàn chải còn vương lại nhiều sợi tóc dài rất mịn.

Cố tìm thêm, nhưng Hương không thể nào thấy một vật gì đó của cha. Tại sao vậy, khi bà vú nói rằng đây là phòng của cha mẹ mình?

Hương bước tới chiếc giường nệm phủ “ra” trắng tinh, thẳng nếp như mới được chăm sóc. Chỉ có chiếc gối, chớ không phải một đôi dành cho vợ chồng. Căn phòng chỉ bấy nhiêu đó. Không tranh ảnh, không tủ gương…

Định bước ra, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng nhưng Hương lại muốn nằm lên giường. ý muốn không thể cưỡng lại được…

Lúc nằm nhìn lên trần nhà Hương mới phát hiện bóng đèn tuýp trên trần đã được bật sáng, thảo nào lúc Hương vào đây căn phòng đã rực sáng. Mình đâu có bật đèn, Hương tự nhủ như vậy và định bật dậy tiến tới chỗ công tắc đèn. Nhưng chẳng hiểu sao toàn thân như không còn lực nữa, cô như bị dính chặt xuống mặt nệm!

Và đôi mắt Hương như sụp xuống, mờ đi…

Chẳng biết là bao lâu sau, khi tỉnh lại Hương thoáng nghe như có ai gọi ngoài cổng. Cố bước ra, Hương lảo đảo, cuối cùng mới ra được bên ngoài. Bà vú Hai đứng ngoài cổng gọi có lẽ đã khá lâu. Vừa nhác thấy Hương bà đã kêu lên:
- Tôi gọi khàn cả cổ, cứ tưởng cô ngủ say hay bị chuyện gì, cô có sao không mà mạt xanh vậy, cô Ba?

Hương cố gượng cười:
- không có gì đâu vú, con ngủ quên.

Free English essays
http://language123.blogspot.com

Describe Your School
Peace Happiness United Nations Organization
Essay On Picnic
Advantages And Disadvantages Of Cinema
Describe Your Friend
An Ideal Teacher
Viet Bai Luan Tieng Anh
Talk About Your School
What Subject You Like Best In School
Describe Your Friend