Saturday, January 17, 2009

Chiếc khăn định mệnh 34 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 34


Lúc đó, con chỉ là một đứa bé lên hai tuổi, mẹ đau như có ai đâm vào tim mình khi đành phải xa con. Nhưng dù sao con cũng là một đứa trẻ bình thường, mọi người sẽ chăm sóc cho con. Còn đứa thứ hai, đứa con bất hạnh này chỉ có mẹ là người chăm sóc cho nó.

Bà ngừng lại một chút như lấy hơi thở rồi nói tiếp:
- Đêm hôm đó bà Minh Tuyền đã tạo ra một hiện trường giả ở bãi biển, dàn cảnh như mẹ đang ôm đứa con thứ hai tự tử. Rồi bà bỏ mẹ con ta lên canô với một cái thuyền thúng. Bà chở hai mẹ con ta ra khơi và cho hai mẹ con xuống thuyền, bỏ thêm một ít thức ăn và nói: “sinh mạng của mẹ con cô phụ thuộc vào trời, sôgs và chết chỉ cách nhau gang tấc. Mẹ đã quỷ xuống van xin bà ta chăm sóc Thoại Vũ. Bà ta hứa. Rồi cuối cùng trước khi đi, bà ta nói cho mẹ biết một điều bí mật khủng khiếp, là bà ta đã ghét cay, ghét đắng mẹ từ khi mẹ bước vào nhà. Bà ta đã rắp tâm trả thù. Vì là một bác sĩ sản khoa rất giỏi, nên một ngày kia bà đã lấy được tinh trùng của một con khỉ lớn gọi là hắc tinh tinh. Bà ta đã cho mẹ uống thuốc ngủ và thực hiện cuộc thí nghiệm trên người mẹ. Cuối cùng mẹ đã thụ thai và sinh ra một đứa con nửa người nửa khỉ kia.

Thoại Vũ không biết mình đã khóc tự bao giờ. Nước mắt anh ướt đầm áo. Câu chuyện đã làm cho anh xúc động.

Thoại Vũ quỳ xuống, anh ôm lấy người đàn bà chỉ còn da bọc xương.
- Mẹ! Trời ơi! Đây là mẹ của tôi sao? Mẹ ơi! Sao số phận khắc nghiệt lại đến với mẹ thế. Sao ông trời lại bất công quá vậy. – Thoại Vũ khóc như mưa, anh hoàn toàn tin vào sự thật câu chuyện này. Một người đàn bà xa lạ như thế này, không thể bịa ra một câu chuyện mà trong đó tên của mõi người đều rất gần với Vũ.

Người đàn bà khóc lặng lẽ:
- Kiếp này mẹ tưởng chừng như không bao giờ còn được gặp con nữa. Vậy mà nhờ ơn trời…

Thoại Vũ áp bàn tay gầy khô của bà lên má mình. Một tình cảm trìu mến anh dành cho mẹ. Tình mẫu tử thiêng liêng không có gì thay thế được. Từ trong sâu thẳm trái tim họ đã cảm nhận được điều đó.
- Mẹ ơi! Con thật có lỗi, con thật là bất hiếu đã để cho mẹ phải sống thế này.
- Con nào có lỗi gì. Nếu không có ngày hôm nay, con cũng không biết được sự thật phũ phàng này. Lẽ ra mẹ cũng không nói đâu, nhưng nghĩ mình gần đất xa trời rồi, mẹ đành nói sự thật cho em con biết. Nhìn nó ghê gớm như vậy nhưng nó cũng có dòng máu của mẹ trong đó. Nó được mẹ dạy dỗ từ nhỏ nên cũng biết nói được tiếng người. Khi nghe mẹ kể câu chuyện, nó đã tìm cho bằng được đến nhà của cha con. Nó đã biết con là anh nó, cũng như biết được người đàn bà kia là ai. Nó đã trả thù, mặc dù mẹ hết sức can ngăn.

Thoại Vũ nhìn về phía con người lông lá kia. Anh không ngờ anh có một đứa em cùng mẹ như vậy.

Người đàn bà thở hắt hơi , níu lấy tay Vũ và nói:
- Cha con vẫn khỏe chứ?
- Dạ, cha vẫn khỏe.
- Cho mẹ gửi lời vĩnh… biệt cha con.

Mẹ phải đi đây… các con… ở lại…

Người đàn bà từ từ nghiêng đầu sang một bên trút hơi thở cuối cùng. Thoại Vũ hét lên:
- Mẹ! Mẹ ơi! Đừng bỏ đi nhanh như vậy. Con còn chưa trả hiếu cho mẹ.

Con quỷ lao tới, nó ôm chầm lấy bà, đau đớn tột cùng. Nó không khóc, chỉ ôm xiết lấy mẹ. Tất cả nỗi đau như trút hết vào trong mắt nó.
Vạn Thành ngồi vật xuống đất, mắt anh cay xè. Cả đời đi làm báo, chưa bao giờ anh nghe hoặc chứng kiến một câu chuyện đầy bi kịch như vậy. Chuyện tưởng chừng không thể xảy ra được.

Thoại Vũ bỗng nghe tiếng cười man dại từ xa vọng lại. Anh nhìn lên, đằng xa, bà Minh Tuyền vừa chạy vừa cười nắc nẻ, bà hái hoa vung lên cao, rồi cười, bà ta đã phát điên.

Thoại Vũ có ý đưa xác mẹ vào đất liền. Nhưng con quỷ nhất định không cho và nói:
- Cả đời mẹ đã gắn bó với hòn đảo này. Vậy hãy để mẹ nằm đây mãi mãi. Để em được chăm sóc mẹ.

Ngôi mộ được phủ đầy hoa dại. Trước lúc chia tay, Thoại Vũ nói với con quỷ, giờ đây anh nhìn kỹ ngoài vóc dáng to lớn, đầy lông lá, nó còn có một gương mặt rất giống người. Nó không dữ tợn như người ta nghĩ.
- Em muốn vào đất liền ở không?

Con quỷ buồn bã:
- Với hình hài này, tôi có thể ở chung với con người sao? Thôi anh cứ về đi. Tôi ở lại đây với mẹ.
- Thôi được. Thỉnh thoảng anh sẽ sang đây thăm mẹ và thăm… em.

Thoại Vũ đưa bà Minh Tuyền lên canô, bà ta giờ đây là một người điên. Vũ không biết mình nên thương hay nên ghét bà. Người đàn bà độc ác, đã vì lòng ganh tị, ghen ghét của mình mà hại đời một người khác. Giờ đây thì Vũ đã hiểu tại sao gia đình anh luôn có một không khí nặng nề và lạnh lùng như vậy, ba mẹ anh vì sao không hạnh phúc và tại sao anh chưa hề cảm thầy được mẹ yêu chiều như bao trẻ khác.

Vạn Thành nhìn Thoại Vũ và nói:
- Thỉnh thoẳng chúng ta sẽ lại ra hòn đảo này. Tôi thật sự bàng hoàng với những gì vừa chứng kiến.

Họ tạm biệt. Con quỷ đứng đó cho đến khi bóng nó chỉ là một chấm đen nhỏ xa tít. Vạn Thành lên tiếng:
- Chắc cha anh chưa biết được sự thật của câu chuyện này đâu. Ông ấy cứ nghĩ là mẹ anh đã tự tử chết rồi.

Thoại Vũ nhìn xa xăm:
- Thảo nào, tôi thường thấy cha hay ngắm nghía một chiếc khăn voan màu trắng có điểm bông dại màu tím hoa cà. Thì ra đó chính là chiếc khăn định mệnh đã đưa mẹ về với cha. Nhưng cũng chính chiếc khăn đó đã làm cho cuộc đời mẹ trở nên bất hạnh như thế này.
- Và câu chuyện con quỷ đen, tôi kết thúc ở đây. Tôi không muốn mọi người biết chuyện này. – Vạn Thành nói. – Nếu biết, người ta sẽ đổ xô tới đây và săn lùng nó, với nhiều mục đích khác nhau.
- Phải đó. – Thoại Vũ nói. – Cuộc đời nó đã quá nhiều bất hạnh rồi, nó được sản sinh ra từ lòng hận thù, ghen ghét của con người. Chúng ta không nên làm cho nó đau đớn thêm. Sự phẫn nộ của nó sẽ không lường trước được đâu.

Cả hai cùng im lặng nhìn ra biển. Trong đầu Vạn Thành nghĩ, đây là lần đầu tiên án anh điều tra mà không viết thành báo để kết thúc câu chuyện.
Còn Thoại Vũ, anh nghĩ rằng người mà anh có thể chia xẻ được câu chuyện này chỉ có một, người đó chính là Lâm Giang – người con gái anh yêu, niềm hạnh phúc duy nhất của đời anh.

Hết.


Các bài luận tiếng anh mẫu
http://language123.blogspot.com

What Is A Gentleman?
Good Manner
Should There Be School For Pupils During Weekends
Cac Bai Viet Tieng Anh
Frightening Experience
Describe A Visit You Have Made To A Factory
Describe The House
Language123
The Uses Of The Hobby
Important Of Newspaper