Saturday, January 17, 2009

Chiếc khăn định mệnh 33 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 33


Con quỷ nhìn Thoại Vũ như van xin:
- Xin anh hãy đến với mẹ… mẹ đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi… Tôi van anh… hãy tin đi, đây là sự thật, người nằm đây chính là mẹ của anh. Bà sắp đi xa… mãi mãi rồi.

Thoại Vũ như bị thôi miên, anh bước về phía người đàn bà. Quỳ xuống rồi như có một tình cảm thiêng liêng kỳ lạ nào đó, Thoại Vũ cảm thấy người đàn bà này gần gũi vô cùng. Một tình cảm trào lên trong tim, anh nắm lấy tay bà run run.

Người đàn bà khóc, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà nhìn anh không chớp mắt. Đôi mắt chan chứa tình mẫu tử thiêng liêng. Bà nói sau một giây ngước lên nhìn trời:
- Giờ đây, có chết tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cảm ơn trời con thương để cho mẹ con tôi có ngày gặp hôm nay.

Thoại Vũ thấy tim mình nhói đau, người đàn bà nằm đây làm anh xúc động mãnh liệt. Tại sao bà biết tên mình. Tại sao… tại sao?

Người đàn bà đọc được những dấu chấm hỏi trong đầu Thoại Vũ, bà bóp nhẹ tay anh, giọng run run:
- Hãy tin đi, mẹ chính là mẹ ruột của con.
- Mẹ chính là mẹ ruột của con? – Thoại Vũ nhắc lại câu nói. – con không hiểu chuyện gì cả.
- Đó là câu chuyện rất dài, chuyện của ba mươi năm về trước.

ANH nghe có tiếng nấc lên phía sau, Thoại Vũ quay lại, anh thấy con quỷ đang quay lưng về phía anh, vai nó run lên bần bật. Nó đang khóc… khóc như một đứa trẻ.

Còn Vạn Thành, anh đứng chết trân nhìn những gì đang xảy ra xung quanh mình.
Người đàn bà cất giọng yếu ớt.
- Thoại Vũ, con có muốn biết rõ sự thật về con không? Con có muốn nghe một câu chuyện đã xảy ra cách đây ba mươi năm không?

Thoại Vũ gật đầu:
- Dạ có! Con rất muốn biết.

Người đàn bà ngước măt nhìn lên vòm cây xanh, một chuỗi sự kiện trong quá khứ hiện về. Bà như thấy mình sống lại thời xa xưa.

Môi bà mỉm cười, nụ cười đầu tiên Thoại Vũ nhìn thấy:
- Tất cả bắt đầu bằng một chiếc khăn choàng. “Chiếc khăn định mệnh”, vào một chiều rất đẹp, lúc ấy mẹ là một nữ sinh trung học, trên đường đi học về, chiếc khăn choàng cổ bằng voan mỏng màu trắng, có điểm những chùm hoa dại màu tím hoa cà, chợt bị gió cuốn bay đi và nó đã quàng vào cổ của mọt khách qua đường. Chính chiếc khăn ấy là chiếc khăn định mệnh của đời ta. Lần gặp gỡ ấy tạo nên mối nhân duyên giữa mẹ và cha con, ông Nhật Tân.

Thoại Vũ nghe tim mình đập mạnh. Trời! Người đàn bà này đã nói đúng tên cha mình. Vậy… bà ta là ai?

Lời người phụ nữ nhè nhẹ, đều đều, bà ta nói tiếp:
- Mẹ và cha con đến với nhau bằng một tình yêu hết sức mãnh liệt. Yêu như chưa bao giờ được yêu. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời ta. Rồi sau đó ta mới được biết cha con đã có vợ. Người vợ do cha mẹ chỉ định mà không hề có một chút yêu thương. Họ đã sôgs với nhau năm năm rồi mà chưa có con. Cha con lại là con trai một, nên ông bà nội cần người nối dõi tông đường. Họ bắt ba con phải cưới thêm một người vợ nữa. Ba con lại là người nặng nợ ân tình, nên mặc dù người vợ ấy không sinh được con, nhưng để phụ bạc người ấy thì không đành lòng. Một bên phải buộc có hiếu với mẹ cha, một bên thì không nỡ phụ bạc. Cha con là người sống rất có tình. Ông đã buồn bã, lang thang nhiều ngày, rồi vô tình gặp mẹ. Tình cảm nảy sinh. Sau đó ông bà nội và người vợ của cha con đã đem trầu cau đến nhà cưới mẹ về cho cha.

Nói đến đây bà đưa mắt nhìn Thoại Vũ âu yếm:
- Chỉ một năm sau đó thôi. – Bà dịu dàng nói. – Mẹ đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh và đặt cho cái tên là Thoại Vũ.

Thoại Vũ ôm mặt:
- Trời ơi! Là sự thật sao? Tôi không ngờ được trên đời này tôi còn có một người mẹ khác.

Người đàn bà nắm áo Thoại Vũ, dùng chút hơi tàn của mình, cố gượng lên để nhìn anh cho rõ.
- Mẹ… mẹ không hề nói dối con đâu.

Thoại Vũ nhìn vào mắt bà, bỗng dưng trong tim anh dâng lên một tình cảm khó tả. Anh không thể giải thích được. Nhưng anh đã tin và tin thật lòng vào những gì người đàn bà xa lạ này nói.
- Khi sinh con ra, mẹ những tưởng rằgn mình là người đàn bà hạnh phúc nhất trên trần gian này. Cả nhà ai cũng thương yêu và nhất là ông bà nội. Và cũng chính vì tình yêu mà mọi người dành cho mẹ con mình đã tạo cho mẹ nghịch cảnh ngày hôm nay.
- Tại sao? – Thoại Vũ nôn nóng hỏi.
- Vì người vợ lớn của cha con đã đem lòng ganh ghét với mẹ. Bà ta kiếm cách dằn mặt mẹ rất nhiều, nhưng mẹ vì cha con nên cam tâm chịu đựng tất cả. Rồi mẹ lại có thai lần thứ hai, cả nhà vui mừng khôn xiết. Nhưng… - người đàn bà nấc lên giọng đau đớn. – Nhưng khi mẹ sinh ra đứa thứ hai thì… trời ơi… nó không bình thường như bao đứa trẻ khác. Mà… - Bà đưa tay chỉ về phía con quỷ đen.

Thoại Vũ quay lại nhìn. Cả Vạn Thành cũng vậy. Họ không ngờ con quỷ kia lại chính là do con người sinh ra.

Giọng người phụ nữ đẫm nước mắt, bà kể:
- Lúc đầu mẹ cũng chẳng biết tại sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con lông lá, mặt nửa người nửa quỷ kia. Cả nhà gân như sợ điếng hồn, mọi người bàn phải giết nó đi. Hoặc vứt nó đi đau đó. Cha con thì khủng hoảng tinh thần trầm trọng, ông lang thang suốt đêm ngoài đường. Mẹ đã khóc hết nước mắt vì dù cho nó có là quái thai đi nữa nó cũng là một phần núm ruột của mẹ. Mẹ không đành lòng vứt nó. Và đêm hôm đó bà Minh Tuyền đã nói với mẹ nếu mẹ không vứt nó xuống biển bà ta sẽ làm việc đó. Còn nếu không thì mẹ sẽ ra đi mãi mãi với một đứa con quái thai này.


Các bài luận tiếng anh mẫu
http://language123.blogspot.com

Writing Is The Most Difficult Skills
What Are The Rights And Duties Of A Citizen
Cac Bai Luan Bang Tieng Anh
Importance Of Good Manners
England And The English People
Essay On The Disadvantages Of Tv
Describe A Pet
Should Homework Be Abolished Teachers
Bài Essay Mẫu
Bài Luận