Saturday, January 17, 2009

Chiếc khăn định mệnh 30 - Người khăn trắng

Chiếc khăn định mệnh
Trang 30


Thoại Vũ đắn đo một chút rồi anh quyết định:
- Nếu anh ngại không vào thì tôi sẽ đi một mình.
Vạn Thành xua tay:
- Không! Không! Nếu anh vào thì tôi cũng sẽ đi chứ. Tôi đã đi cùng với anh rồi mà.
- Thôi được, mình hãy chuẩn bị mọi thứ cần thiết rồi hãy vào.

Thoại Vũ cầm đèn pin mở sẵn trên tay, tay bên kia anh cầm một con dao nhọn, tư thế sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.

Cả hai lại bước vào hang với một thái độ thận trọng hơn trước.

Họ đi vào khoảng mười bước, và khi vùng ánh sáng nhạt màu đi, bóng tối bắt đầu bao phủ. Bất ngờ một bóng đen lao thẳng tới chiếc đèn, rồi tiếp theo là những bóng đen khác bay vụt qua đầu họ. Nhưng lần này nhờ chẩn bị tinh thần từ trước, nên họ có phần nào bình tĩnh hơn. Thoại Vũ nhảy lùi lại mấy bước rồi liên tục quét đèn pin tứ phía, những bóng đen bay loạng choạng.

Vạn Thành la lớn:
- Dơi! Những con dơi. Ôi, sao mà chúng to thế. Thật là khủng khiếp.
- Thoại Vũ thở nhẹ một cái. Dơi, dù sao cũng chỉ là những con dơi, còn đỡ hơn con… nghĩ thế anh đã lấy lại tinh thần để đi tiếp.

Họ đi sâu vào bên trong nhiều hơn và thấy trong hang trống rỗng. Họ quay ra và nhìn xung quanh. Vách đá cheo leo trên đó treo đầy những tổ yến, Vạn Thành đề nghị:
- Vậy chúng ta ra những hòn đảo ngoài kia đi.

Thoại Vũ đồng ý và cả hai tiếp tục lên canô. Họ chọn một hòn đảo gần nhất chạy canô đến. Lang thang trên đảo mấy tiếng đồng hồ, họ không tìm thấy gì.
- Ta đến hòn đảo có nhiều cây xanh kia đi. – Vạn Thành đưa tay chỉ.

Thoại Vũ nhìn ra xa, có một hòn đảo màu xanh um. Họ tiến lên.

Thoại Vũ vạt lên đảo. Họ cẩn thận kéo canô lên bờ. Cả hai tiến sâu lên hòn đảo. Không khí ở đây yên lặng đến ghê người, ngoài tiếng hú của gió, chẳng có một chút gì thể hiện sự sống của con người.

Thoại Vũ thở dài:
- Chẳng lẽ chúng ta lại quay về trong tuyệt vọng. Trời ơi! Tôi thật sự lo quá, không biết bây giờ mẹ tôi ra sao rồi.

Vạn Thành lấy cái nón trên đầu xuống, cẩu thả lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, ánh nắng như thiêu, như đốt. Vạn Thành nói:
- Chúng ta cố một chút nữa xem sao. Đi sâu vào đảo thêm tí nữa.

Thoại Vũ lắc lắc chiếc bình nước đeo bên hông:
- Thôi chết, hết nước rồi anh Thành ơi. Để tôi quay lại canô lấy nước nhé.
- Thôi khỏi đi, anh đi ra lại mất thêm một khỏang thời gian nữa. Chúng ta cố một chút đi anh.

Họ đi sâu vào hoang đảo hơn nữa, cây cối ở đây mọc xanh um, khác xa ở những hoang đảo họ vừa mới đi qua. Một vài con thú rừng lao vút qua trước mặt họ, chim chóc vỗ cánh bay xao xác khi thấy bóng người lạ.

Vạn Thành đang đi, bỗng anh níu Thoại Vũ lại.
- Anh Vũ! Anh có nghe thấy gì không?

Thoại Vũ nhíu mày lắng nghe rồi anh lắc đầu khẽ. Vạn Thành nghiêng nghiêng đầu, tai như cố hướng những tạp âm ồn ào xung quanh mà phân tích.
- Hình như tôi nghe có tiếng suối chảy đâu đây. Tiếng nước róc rách, róc rách đó anh có nghe thấy không.
- Ừ! Hình như là vậy. Chúng ta thử tìm xem. – Thoại Vũ gật gù.

Cả Vạn Thành và Thoại Vũ đi về hướng có tiếng suối reo. Rồi cả hai cùng phát hiện ra một dòng suối nhỏ, nước trong veo. Họ chạy đến gần như gục mặt xuống dòng nước mát lạnh để tận hưởg cái cảm giác khoan khoái, dòng nước làm họ tỉnh hẳn người ra dưới cái nóng oi bức. Vạn Thành lấy tay vốc một vốc nước lên uống và ồ lên.
- Ôi! Nước suối ngọt quá. Thật là kỳ diệu, tôi chưa từng uống loại nước nào mà ngon như vậy. Anh thử uống xem.

Thoại Vũ ngần ngại, bởi anh vốn là bác sĩ, nên nhìn đâu cũng thấy vi trùng. Vạn Thành dường như hiểu ý anh nói:
- Cứ thử uống một ngụm đi bác sĩ, không chết đâu mà sợ. Hồi tôi còn trong quân đội, khi hành quân băng rừng lội suối, đã không biết bao nhiều lần uống nước lã như thế này mà có chết đâu. Càng ngày càng khỏe như voi ấy chứ.

Thoại Vũ cười, miễn cgx vốc một vốc nước lên uống, mặc dù anh cũng đang rất khát, ngụm nước vừa thấm vào cổ, Thoại Vũ cũg phải ồ lên:
- Ồ! Thật là kỳ lạ, nước ở đây thật ngọt.

Vạn Thành lội hẳn ra giữa dògn suối, anh mặc sức thỏa thuê vug nước lên khắp mặt. Tận hưởng cái cảm giác thoải mái đến tuyệt vời.

Thoại Vũ kiếm một tảng đá, ngồi ngâm chân xuống nước. Anh quan sát cảnh vật xung quanh. Thiên nhiên thật kỳ diệu, cứ như một bức tranh toàn mỹ, một màu xanh cây cối làm nền. Ở giữa là dòng suối trong vắt róc rách buồn trôi. Hai bên hoa dại mọc đầy, màu sắc sặc sỡ như tô điểm thêm cho bức tranh càng sinh động. Thoại Vũ nghĩ thầm, ước gì mình không phải bận tâm về bất cứ chuyện gì thì đây sẽ là nơi anh tự mình thả hồn phiêu du, bay bổng cùng với những cảm xúc thật lãng mạn… Chợt Vũ nghĩ ngay tới Lâm Giang, giá như giờ này có cô bé ở đây thì hay biết mấy. Thoại Vũ tưởng tượng ra cảnh thấy Lâm Giang đang tung tăng chạy hái hoa bên bờ suối. Ôi! Đó sẽ là một bức tranh đẹp tuyệt vời.


Các bài luận tiếng anh mẫu
http://language123.blogspot.com

Advantages Of Television
Describe Your Best Friends
Luxuries Of Today Are The Necessities Of Tomorrow
Value Of Libraries
How You Spent Last Holiday
Describe Your Friend
Disadvantages Of Money
Cac Bai Luan Hay Bang Tieng Anh
Các Bài Luận Tiếng Anh Hay
Difference Between Father And Son